Người Đàn Ông Xuất Hiện Mỗi Năm Một Lần

Chương 6



Đây là lần đầu tiên Nguyễn Thu Bình gặp phải chuyện này, tay chân nhất thời cũng có chút luống cuống. Anh nhìn em gái mình vẫn đang gào khóc ở chỗ cũ, rồi lại nhìn Úc Hoàn vẫn đang cúi thấp đầu, đứng ở một bên và không nói một lời. Nguyễn Thu Bình đỡ trán, thở một hơi thật dài thật dài.

Nguyễn Thu Bình quyết định an ủi đứa nhỏ đang khóc trước.

Nhưng Nguyễn Đông Đông không dễ dỗ chút nào. Nguyễn Thu Bình có an ủi như thế nào cũng không giỗ được cô bé. Bị Úc Hoàn khiêu khích, ban đầu cô bé chỉ muốn để Nguyễn Thu Bình xoa xoa tay mình một chút. Nhưng giờ phút này lại ngẩng mặt vừa khóc vừa kêu muốn thơm Nguyễn Thu Bình.

Nguyễn Thu Bình nào dán để cho cô bé thơm, còn chưa nói đến tờ giấy nóng phỏng tay mà Hạ Phù Thủy để lại cho anh. Anh cũng không biết được hành động thơm thần Xui Xẻo này rốt cuộc có bao nhiêu ảnh hưởng.


Nghĩ đến đây Nguyễn Thu Bình quay đầu liếc nhìn Úc Hoàn rồi nhíu mày rất chặt, có hơi lo lắng.

......

Nguyễn Đông Đông khóc mãi khóc mãi, âm thanh càng ngày càng nhỏ. Dù sao cô bé còn nhỏ, sức lực không nhiều. Sau mười mấy phút, cô bé đã níu lấy vạt áo thẳng thớm của Nguyễn Thu Bình, khóe mắt ngấn nước rồi thút thít nằm ngủ.

Nếu là ở chỗ khác, Nguyễn Thu Bình có lẽ sẽ dùng phép thuật để tẩy rửa cả người toàn bùn là bùn cho Nguyễn Đông Đông, sau đó đưa cô bé lên giường nằm ngủ. Nhưng bây giờ Úc Hoàn phiên bản người thường vẫn đang ở bên cạnh, Nguyễn Thu bình không dám sử dụng phép thuật, bại lộ thân phận của mình. Anh không thể làm gì khác hơn là nhờ cô giúp việc trong nhà thằng nhóc tắm rửa cho Nguyễn Đông Đông, thay cho cô bé một bộ quần áo mới sạch sẽ hơn. Cuối cùng đặt cô bé nằm trên giường ở tầng hai để cho cô bé ngủ tiếp.


Vừa mới lo chuyện Nguyễn Đông Đông xong xuôi, Nguyễn Thu Bình lại quay đầu chăm chú nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, quan sát cả người Úc Hoàn. Nhìn Úc Hoàn khỏe mạnh, môi không tái nhợt, cả người cũng không đổ mồ hôi, không có gì bất thường hay lảo đảo muốn ngã.

Nhưng dù vậy anh vẫn không thể yên lòng, bèn mở miệng hỏi: “Nhóc cảm thấy cơ thể mình như thế nào, có khó chịu chỗ nào hay không?

Úc Hoàn lắc đầu

Nguyễn Thu Bình tiếp tục dò hỏi: “Nhóc xem lại một chút xem, có đúng là không có chỗ nào không thoải mái hay không? Ví dụ như choáng váng, hoa mắt, buồn nôn, bỗng nhiên mất hết sức lực… Mấy cái cảm giác như bị vận rủi bám thân ấy.”

Út Hoàn bé con nghiêm túc cảm nhận thân thể mình, sau đó lại lắc đầu lần nữa rồi nói: “Không có.”

… Chuyện này không hợp với lẽ thường chút nào


Kể cả sau khi anh hạ phàm, vận xui chỉ còn lại đúng một phần mười, nhưng Úc Hoàn vừa mới thơm anh một cái, làm sao có chuyện không bị ảnh hưởng tí gì?

Trừ phi là Ty Mệnh lừa anh.

Xem ra vận xui khi anh truyền vào Ngọc Trữ Vận đại khái là không địch nổi vận may có một không hai của Úc Hoàn. Thế nhưng Ty Mệnh lại lừa anh, nói rằng anh đã trung hòa thành công vận khí của Úc Hoàn, giúp hắn biến thành một người bình thường.

Nguyễn Thu Bình hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thì ra sau khi hạ phàm, thần May Mắn vẫn là một thằng nhóc siêu may mắn, may mắn vô địch luôn. May mắn đến mức vận xui của Nguyễn Thu Bình cũng không có tí ảnh hưởng gì đến nó.

"Sao thế?" - Úc Hoàn hỏi - "Anh sợ lây vận xui cho em à?"

Nguyễn Thu Bình gật đầu: "Nhưng lạ lắm, trông nhóc vẫn khỏe mạnh như thể không hề bị anh lây tí nào."
Anh ngừng một chút rồi lại nói tiếp: "Có lẽ do nhóc quá may mắn. Sự may mắn đó bao trùm tất cả vận xui của anh luôn."

Nghe được điều này, Úc Hoàn bé trầm ngâm một lúc: "... Cũng có thể do em quá bất hạnh. Bởi thế cho nên ngay cả khi anh lây xui xẻo cho em, thì điều đó cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể."

"Nói bậy gì đó?" - Nguyễn Thu Bình phản bác - "Sao nhóc có thể bất hạnh được!"

Anh không cho phép thần May Mắn tự nói bản thân bất hạnh. Đó là một sự sỉ nhục đối với thần Xui Xẻo như anh nói riêng và cả thế giới nói chung!

Hình như Úc Hoàn hơi buồn cười, nhưng nó mới nở nụ cười được chút xíu thì nét cười đó đã chậm rãi phai nhạt đi.

Nó cúi đầu: "Anh luôn luôn không chạm vào em gái anh... Có phải cũng là vì anh sợ mình lây xui xẻo cho nó đúng không?"

Nguyễn Thu Bình quay đầu nhìn Úc Hoàn, cười nói: "Sao nào? Thấy anh mê tín không có thuốc chữa lắm phải không?"
Anh cảm thấy vì Úc Hoàn đang là người phàm trần, cho nên không hiểu chuyện này là một việc vô cùng bình thường. Nhưng anh không ngờ rằng nó lại lắc đầu, nói với vẻ buồn bực và khó chịu: "Em thấy anh chắc chắn rất yêu thương em gái mình... Nhưng mà, nhưng mà em lỡ chọc em gái anh khóc. Anh có... có phải bắt đầu ghét em rồi không?"

"Thể nào anh cũng rất ghét em..." - Úc Hoàn bé con cúi đầu càng ngày càng thấp, tự lẩm bẩm - "... Bởi vì vốn dĩ em khiến nhiều người chán ghét."

"Ai nói nhóc chán ghét đấy? Ai nói?"

Nếu thần May Mắn khiến người ta chán ghét, vậy thì trên đời này không có ai khiến người ta yêu thích.

Nguyễn Thu Bình đi tới, búng một cái thật nhẹ lên đầu Úc Hoàn rồi cười: "Thằng nhóc này, sao em suy nghĩ nhiều như vậy? Chẳng những anh không ghét em, mà anh còn muốn cảm ơn em này."
"Cảm ơn em?" - Úc Hoàn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, vẻ mặt hơi tò mò.

Nguyễn Thu Bình suy nghĩ một chút: "Ừ... Cảm ơn em. Rõ ràng đã chạm vào anh, thơm anh mà vẫn không bị lây xui xẻo. Đi đường không bị ngã, cũng không tự dưng mắc bệnh đến choáng váng đầu óc, nhìn vẫn giống như bình thường vậy."

Úc Hoàn bé con trừng mắt nhìn anh: "Anh cảm ơn em vì điều này à?"

"Ừa, cảm ơn em không phải vì anh mà không may mắn."

Nguyễn Thu Bình bỗng dưng rất muốn ôm nhóc Úc Hoàn này một chút. Cả đời này, có vô số lần anh ước mong được ôm người khác. Nhưng chỉ có lần này, anh không kiềm chế ham muốn đó.

Anh hơi khuỵu gối xuống đất, đưa tay ra, sau đó ôm Úc Hoàn vào lòng mình thật chặt.

Người thằng bé rất nhỏ, rất mềm, cũng rất ấm.

Nguyễn Thu Bình cọ cọ mái tóc đen mềm mại của Úc Hoàn, nói nhỏ: "Với cả, cảm ơn em... có thể để cho anh ôm."
Úc Hoàn bé con chậm chạp mở to mắt, gương mặt đỏ lên, hai tai cũng đỏ ửng. Nó giơ hai cánh tay nhỏ nhắn của mình ra, cũng cẩn thận đặt lên tấm lưng của Nguyễn Thu Bình.

"Hơ..." - Nguyễn Đông Đông bỗng dưng nói mớ.

Dường như chỉ trong nháy mắt, Úc Hoàn thấy Nguyễn Thu Bình đẩy mình ra, lập tức đứng lên, nghiêng đầu nhìn lên giường...

Ngay sau đó, Nguyễn Thu Bình thở dài nhẹ nhõm: "Phù... may mà không tỉnh."

Nếu không cô bé mà thấy được anh đang ôm Úc Hoàn, thế nào cũng ầm ĩ cả lên.

Úc Hoàn: "......"

Nó lặng lẽ đứng dậy, chỉ vào chỗ dính bùn trên đầu mình: "Em đi gội đầu đây."

Nguyễn Thu Bình nói: "Phòng ngừa ngộ nhỡ, trước khi gội đầu nhóc nhớ rắc muối lên người mình, rắc nhiều vào."

Úc Hoàn gật đầu, sau đó nó lấy một bộ quần áo khác cho anh ở một căn phòng khác: "Trên người anh cũng dính nhiều bùn đấy."
Nguyễn Thu Bình cầm bộ quần áo ướm thử: "Bộ này của ai đó, trông vừa người phết."

"... Của bố em. Nhưng mà ông ấy chưa mặc bao giờ, còn mới."

Nguyễn Thu Bình gật đầu. Anh bất chợt nhớ ra gì đó, nhìn Nguyễn Đông Đông vẫn còn đang ngủ say ở trên giường, rồi lại nhìn bộ đồ màu hồng trên người cô bé, nheo mắt lại: "Bộ quần áo Nguyễn Đông Đông đang mặc trên người, không phải là của nhóc đấy chứ?"

"Không phải, là con gái cô đầu bếp."

"Cô bé bao nhiêu tuổi? Nhìn bộ này còn mới lắm." - Nguyễn Thu Bình thuận miệng hỏi.

"Bằng tuổi em." - Úc Hoàn nói.

"Ồ." - Nguyễn Thu Bình gật đầu.

Đợi đến lúc Úc Hoàn đã vào nhà tắm gội đầu, Nguyễn Thu Bình mới kịp phản ứng lại.

Chờ tí! Con gái cô đầu bếp! Bằng tuổi nhóc Úc Hoàn! Sống cùng một biệt thự!

Điều này là gì?
Điều này là, thanh, mai, trúc, mã đấy!!!

Đúng lúc này, tiếng xe ô tô vang lên từ dưới tầng. Nguyễn Thu Bình đi tới cửa sổ, ngó ra xem. Xe ô tô dừng lại, có một người đàn bà bước ra. Bà dắt theo một cô bé, sau đó còn xách một giỏ đựng rau củ cải từ trong cốp xe.

Xem chừng, đây chính là con gái của cô đầu bếp.

Nguyễn Thu Bình thò đầu ra, cẩn thận quan sát. Anh thấy dáng vẻ của cô bé kia mềm mụp xinh tươi như nước, mặc dù mặc quần áo giản dị nhưng vẫn không che được sự hoạt bát của mình. Trong lòng anh lập tức phác họa tương lai tốt đẹp sau này.

Hắn - thiếu gia nhà giàu cô độc với vẻ ngoài điển trai, chỉ số thông minh vượt trội.

Cô - thiếu nữ hồn nhiên hoạt bát, nhưng lại là con gái đầu bếp, thân phận thấp kém.

Bọn họ có thân phận khác biệt, nhưng tâm hồn lại đồng điệu.
Bọn họ yêu nhau, nhưng không thể vượt qua khoảng cách địa vị thực tế.

Mối tình đầu thời niên thiếu tan tành, nhiều năm sau tương phùng mà cứ ngỡ vạn năm.

Cô không còn tự ti nữa, hắn cũng chẳng hèn nhát.

Bọn họ tay trong tay, nguyện thề kiếp sau vẫn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.

Cả đời dài đằng đẵng, bọn họ bên nhau, ngày nào cũng vô cùng ngọt ngào.

Cô qua đời trong an bình, yên giấc ngàn thu dưới lòng đất.

Sau đó hắn cũng rời đi, nhưng lại bay lên trời cao.

"Con gái cô đầu bếp, dù có phải đi xuống âm tào địa phủ, dù có phải xuống Thập Điện Diêm Vương, anh cũng nhất định phải tìm được em!"

—— "Úc Hoàn, ngươi có còn nhớ hôn ước đã được khắc trên phiến đá hay không?"

—— "Hôn ước là thứ gì? Trừ con gái cô đầu bếp, ta sẽ không lập gia đình với ai. Bốn mươi chín tia sét kia, ta sẽ chịu!"
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Bình vui vẻ, cười không ngậm được miệng, kích động vỗ đùi đen đét:

Được! Quá được!!