Chương 159CÔ BỊ CẢM VẪN CHƯA KHỎE, SỢ RÉT CÔ! Nghiên Thời Thất cười lắc đầu, đứng dậy chắp tay sau lưng đi về phía anh, “Không buồn chán. Em thấy anh bận rộn quá, có phải em quấy rầy anh rồi không? Chỉ còn ba phút nữa là phải đi họp, em xoa bóp vai cho anh nhé.”
Trong lúc nói chuyện thì cô đã bước đi phía sau ghế da của anh. Đầu ngón tay mềm mại rơi xuống bả vai anh.
Cô bóp nhẹ hai bên bả vai anh, hơi đau lòng, “Vừa rồi anh vẫn giữ nguyên một tư thế làm việc, có phải nhức mỏi lắm không?”
Anh đưa tay ngăn lại động tác xoa bóp vai của cô, “Khá hơn nhiều rồi. Nếu em cảm thấy anh khổ cực thì chi bằng sang phòng bên pha giúp anh cốc trà được không?”
“Được!” Nghiên Thời Thất hớn hở nhận nhiệm vụ.
Trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc có một phòng trà độc lập. Nghiên Thời Thất cởi áo khoác xuống vắt trên ghế xô pha, đi được hai bước rồi quay ngược lại bàn ông chủ, hôn lên mặt anh một cái, “Có phải trong lúc em pha trà thì anh sẽ đi họp ngay không?”
Không muốn cô vất vả đấm bóp cho anh nên muốn dùng cách này để đánh lạc hướng cô.
Anh cười không nói, Nghiên Thời Thất dẩu môi, chớp đôi mắt trong veo, thở dài ỉu xìu, “Anh đi họp đi, chờ anh trở lại, em pha trà cho anh uống.”
“Ừ.” Anh vuốt ve gương mặt hơi lạnh của cô, “Nếu em cảm thấy buồn chán thì tự mình tìm gì đó để làm nhé.”
Trước khi đi, anh còn có lòng tăng nhiệt độ máy điều hòa trong phòng lên vài độ. Cô bị cảm vẫn còn chưa khỏe, anh sợ lại rét cô.
Nghiên Thời Thật lướt điện thoại một lát thì cảm thấy buồn chán. Ngoại trừ tin tức Thiên Thừa Entertainment khởi tố Kiều thị mà truyền thông giới giải trí tranh nhau báo cáo, còn lại chỉ là những lời trêu chọc khiêu khích của dân cư mạng đối với Kiều Phỉ Bạch và Diệp Tịch Noãn. Trong đó cũng bao gồm không ít những lời bình luận tràn đầy nghi hoặc đối với Bùi Đường.
Thật ra thì sáng sớm cô đã nhìn thấy dòng trạng thái mập mờ có tình nghi cố ý xúi bẩy trên Weibo của Bùi Đường.
Quả thật không ít cư dân mạng bắt đầu suy diễn lung tung, suy đoán lung tung người đàn ông trong hình của cô là ai, rốt cuộc là có phải Bùi Đường hay không.
Mà lúc đầu, Nghiên Thời Thất đã cố ý trả lời một bạn hữu, chỉ với hai chữ đã lộ ra sự kiên quyết rõ rệt.
[Xin chào ngày mai]: Tôi đoán, người đàn ông trong hình chính là Bùi Đường!
[Cậu, tớ là bé phun lửa] trả lời @[Xin chào ngày mai]: Bùi Đường cao nhất là 1m82, tôi dám lấy mạng đánh cược, nhất định không phải anh ta.
[Nghiên Thời Thất V] trả lời @[Xin chào ngày mai]: Không phải!
Nửa giờ sau, rồi đến gần một tiếng, người kia vẫn chưa trả lời lại.
Nghiên Thời Thất chán ngán ném di động sang một bên, đi vài vòng trong phòng làm việc của anh.
Sau đó, cô từ từ dừng lại cách bàn làm việc của anh không xa, ánh mắt rơi vào vị trí bên phải máy vi tính. Nơi này đã từng trưng bày một khung ảnh, mà giờ đây chỉ còn lại đống tài liệu.
Hình như ban đầu lúc thu lại khung ảnh, anh đã để nó trong ngăn kéo bên phải.
Nghiên Thời Thất bị sự tò mò đánh bại, không kiềm chế được mà đi về phía phòng làm việc, nhịp tim lại bắt đầu đập loạn như trước kia.
Là người như thế nào mới có thể được một người đàn ông tính tình trầm ổn chín chắn lại hướng nội đặt khung hình ngay trong tầm nhìn đây?
Chỉ trong chốc lát, Nghiên Thời Thất chợt dừng bước, đôi mắt trong sáng từ từ tỏa ánh sáng thật hào phóng.
Cô không có thói quen rình rập lí lịch của người khác, tò mò cũng chỉ là hiếu kì, nhưng sự giáo dưỡng không cho phép cô tùy ý mở ngăn kéo của anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô thở dài một tiếng rồi dừng bước, xoay người đi về phía phòng trà nước bên tay phải.
Cô nghĩ, anh cũng sắp quay trở lại, cô pha cho anh cốc trà nóng, xem như là giải tỏa mệt nhọc. w๖ebtruy๖enonlin๖ez Nghiên Thời Thất vừa mới đi vào phòng trà nước thì Tần Bách Duật và Trác Hàn đẩy cửa bước vào.
Bên trong phòng vắng lặng, chỉ có những giọt mưa bên ngoài cửa sổ đập vào khung cửa không hề có tiết tấu.
Trác Hàn đảo mắt một vòng quanh phòng làm việc, không thấy bóng dáng Nghiên Thời Thất đâu thì mới lên tiếng: “Tổng Giám đốc, hình như lần này dự án thi công của nhà họ Nghiên gặp phải vấn đề.”