Đột nhiên nhìn thấy Nghiên Thời Thất, đôi mắt hoen đỏ của cô ta bỗng lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Cô Lăng?”
Nghiên Thời Thất nghi ngờ nhìn cô ta, rõ ràng đêm nay Lăng Mật ăn diện rất tỉ mỉ.
Gương mặt được trang điểm nhạt phớt hồng vì say rượu, lông mi hình quạt vừa dày vừa dài, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấp thoáng men say mờ ảo.
Trên người cô ta là một bộ váy dài chiết eo màu hồng cánh sen, tà váy bên lá sen buông lơi trên đôi chân. Dường như cô ta đến rất gấp gáp, áo khoác ngoài màu đen choàng trên bờ vai hơi xộc xệch, làm giảm đi đẳng cấp đoan trang, thanh lịch của bản thân.
Lăng Mật hít sâu một hơi, dùng đôi mắt tràn ngập phức tạp quan sát hai người bên trong.
Bọn họ cứ xuất hiện trong tầm mắt như vậy, cùng mặc đồ ở nhà đơn giản, trong đôi mắt nhìn về phía cô là vẻ nghi ngờ khó hiểu làm tim Lăng Mật đột nhiên nhói đau.
Anh ở nhà với Nghiên Thời Thất.
Vậy nên, đây chính là lí do đêm nay anh không đến tiệc sinh nhật ư?
Trái tim Lăng Mật ngổn ngang trăm mối, suy đoán nhiều lần mới run run lên tiếng: “Xin lỗi vì đã quấy rầy lúc nửa đêm.”
Cô ta vừa dứt lời, Nghiên Thời Thất chỉ đành thở dài một tiếng, nghiêng người tránh sang bên cạnh, “Cô Lăng, vào trong rồi nói.”
Trong đêm đen lá khô rơi rụng, hai bên đứng trong ngoài cánh cửa nói chuyện có vẻ rất quái dị.
Lúc này, Lăng Mật ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, lúc lên tiếng còn nghẹn ngào chất vấn: “Tại sao anh không đến tiệc sinh nhật đêm nay?”
Tập tục của bọn họ chính là cùng đón sinh nhật với nhau. Dù những năm trước anh chỉ ló mặt rồi đi trước, nhưng vẫn là xuất hiện trong tiệc sinh nhật của cô ta.