Người Dấu Yêu Ơi

Chương 189



Chương 189SỰ THỜ Ơ TRƯỚC NAY CHƯA TỪNG CÓ!
Nghiên Thời Thất đi lên mở cửa chính, gió lạnh đêm thu thổi tung làn váy và mái tóc của cô, trong không khí còn lẫn mùi rượu thoang thoảng.

Lúc cửa mở, bàn tay của Lăng Mật vẫn còn dùng sức chọc mạnh lên chuông.

Đột nhiên nhìn thấy Nghiên Thời Thất, đôi mắt hoen đỏ của cô ta bỗng lóe lên vẻ kinh ngạc.

“Cô Lăng?”

Nghiên Thời Thất nghi ngờ nhìn cô ta, rõ ràng đêm nay Lăng Mật ăn diện rất tỉ mỉ.

Gương mặt được trang điểm nhạt phớt hồng vì say rượu, lông mi hình quạt vừa dày vừa dài, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấp thoáng men say mờ ảo.

Trên người cô ta là một bộ váy dài chiết eo màu hồng cánh sen, tà váy bên lá sen buông lơi trên đôi chân. Dường như cô ta đến rất gấp gáp, áo khoác ngoài màu đen choàng trên bờ vai hơi xộc xệch, làm giảm đi đẳng cấp đoan trang, thanh lịch của bản thân.

Lăng Mật hít sâu một hơi, dùng đôi mắt tràn ngập phức tạp quan sát hai người bên trong.

Bọn họ cứ xuất hiện trong tầm mắt như vậy, cùng mặc đồ ở nhà đơn giản, trong đôi mắt nhìn về phía cô là vẻ nghi ngờ khó hiểu làm tim Lăng Mật đột nhiên nhói đau.

Anh ở nhà với Nghiên Thời Thất.

Vậy nên, đây chính là lí do đêm nay anh không đến tiệc sinh nhật ư?

Trái tim Lăng Mật ngổn ngang trăm mối, suy đoán nhiều lần mới run run lên tiếng: “Xin lỗi vì đã quấy rầy lúc nửa đêm.”

Cô ta vừa dứt lời, Nghiên Thời Thất chỉ đành thở dài một tiếng, nghiêng người tránh sang bên cạnh, “Cô Lăng, vào trong rồi nói.”

Trong đêm đen lá khô rơi rụng, hai bên đứng trong ngoài cánh cửa nói chuyện có vẻ rất quái dị.

Thấy Nghiên Thời Thất mời mình vào, Lăng Mật cũng chẳng hề chần chừ, lúc cúi đầu bước vào, ánh mắt còn lặng lẽ liếc về phía Tần Bách Duật.

Vào tới sảnh trước, Lăng Mật nhìn Nghiên Thời Thất rồi hỏi: “Cô Nghiên, cô không sao chứ?”

Nghiên Thời Thất: “?”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Cô có chuyện gì cơ?

Lăng Mật đứng gần quan sát cô, giọng điệu trầm một cách khó hiểu: “Xin lỗi, ban nãy tôi mới biết tin cô bị thương, vì không có số máy của cô nên mới nóng lòng mạo muội tới đây, có làm phiền hai người không?”

Cô ta nói rất chân thành, nếu không có mấy lần giao chiến trước đây, suýt chút nữa Nghiên Thời Thất còn tưởng rằng bọn họ là chị em thân thiết đấy.

Cô mỉm cười, đáp lại bằng một cái lắc đầu, vẫn nắm tay anh như cũ, thuận tiện mời Lăng Mật vào phòng khách.

Đêm nay là tiệc sinh nhật của cô ta, Nghiên Thời Thất đoán Kiều Mục, Mặc Lương Vũ và Hàn Vân Đình đều đến.

Nếu như thật lòng muốn có số của cô thì cứ hỏi một người trong số đó là biết.

Huống hồ, với địa vị của nhà họ Lăng ở Lệ Thành, điều tra một số điện thoại rất khó ư?

Nghiên Thời Thất không vạch trần hành vi của cô ta, lúc cô ngồi xuống cùng Tần Bách Duật, Lăng Mật cũng ngồi đối diện với bọn họ.

Vào khoảnh khắc đó, Lăng Mật lại đánh mắt về phía Tần Bách Duật.

Đôi mắt mang ý trách cứ dịu dàng, phối hợp với ánh nước thoáng lóe lên trong đáy mắt, dường như có ngàn vạn lời nói ngưng tụ, trông rất buồn bã, đáng thương.

Nghiên Thời Thất cụp mắt, thu lại nét mỉa mai bên trong, đứng dậy rồi nói: “Hai người nói chuyện trước, tôi đi pha trà.”

Đạo đãi khách cần thiết vẫn phải có.

Cô đứng lên, anh nhẹ nhàng buông tay cô, tầm mắt đuổi theo bóng lưng yểu điệu. Trong đôi mắt sâu thẳm là tình yêu dịu dàng mà Lăng Mật vô cùng ước ao.

Bóng hình của Nghiên Thời Thất biến mất ngoài lối vào phòng bếp, Tần Bách Duật cũng thu hồi tầm mắt.

Lúc này, Lăng Mật ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, lúc lên tiếng còn nghẹn ngào chất vấn: “Tại sao anh không đến tiệc sinh nhật đêm nay?”

Tập tục của bọn họ chính là cùng đón sinh nhật với nhau. Dù những năm trước anh chỉ ló mặt rồi đi trước, nhưng vẫn là xuất hiện trong tiệc sinh nhật của cô ta.