Chương 193EM THÍCH NHỮNG CON SỐ NÀY! Nghiên Thời Nhất thôi cười, mím môi gật đầu: “Đúng, em thích những con số này!”
Anh nhìn cô cứ tắt lại mở màn hình di động để nhập mật khẩu, chuỗi số 0930 này tự nhiên trở nên bất đồng.
Lòng bàn tay anh rơi xuống đỉnh đầu cô, động tác vuốt ve chứa chan niềm yêu thương dịu dàng. Sau mấy giây trầm ngâm, anh nói: “Anh cũng thích.”
Thích cái gì?
Không hề nói ra nhưng Nghiên Thời Nhất hoàn toàn hiểu rõ hàm ý trong câu nói này. Là đáp án cho câu hỏi trước đó của cô.
Thích 0601, thích cô, và e rằng còn có nhiều điều hơn nữa.
Anh chưa từng che giấu sự yêu thích của mình, thẳng thắn quang minh đặt ngay trong tầm mắt cô.
Bất chợt, cô thật muốn biết anh bắt đầu sử dụng mật khẩu 0601 từ khi nào. Là từ khi cuộc hôn nhân này được xác định, hay là sớm hơn nữa?
Nhưng cuối cùng, Nghiên Thời Nhất vẫn không hỏi câu này ra miệng.
Cô muốn tìm một cơ hội dò hỏi chị Lâm, dù sao thì chị ấy cũng là người chăm lo cuộc sống hằng ngày của Tần Bách Duật. Mật khẩu ở căn hộ Duplex bắt đầu được sử dụng từ khi nào, hỏi là biết ngay.
***
Gần xế trưa hôm sau - ngày thứ bảy, Nghiên Thời Nhất đang ngồi trên thảm trong phòng khách, bộ dụng cụ pha trà Thiên Phong Thúy Sắc được bày biện trên bàn trà. iPad bên tay phải cô đang chiếu các hình ảnh giới thiệu các loại dụng cụ pha trà.
Hai giờ chiều nay là giờ học nghệ thuật pha trà đầu tiên của cô. Cô định nhân lúc rảnh rỗi làm quen với tên gọi của những loại dụng cụ này.
Tần Bách Duật lên công ty từ sáng, dù rằng gần đến mười hai giờ tối hôm qua anh mới đi ngủ. Rõ ràng là thứ bảy mà anh vẫn bận rộn quá nhiều việc.
Vào lúc này, điện thoại trong tay rung lên, Nghiên Thời Nhất nhìn thử, là một tin nhắn WeChat.
Cô mở màn hình lên thì thấy có người nhắn tin trong nhóm.
Nhóm này có tên là [Sao thủy đi ngược nhất định may mắn], do Ưng Phi Phi đặt.
Có ba người gồm: cô, Ưng Phi Phi, Doãn An Táp.
Lịch sử trò chuyện dừng lại ở chạng vạng tối hôm kia, là khi các cô ấy biết cô bị thương phải nhập viện và tranh nhau muốn đến thăm bệnh, nhưng bị Nghiên Thời Nhất ngăn lại.
Trong khung trò chuyện là một hàng biểu tượng hình lựu đạn do Ưng Phi Phi gửi tới. Hiển nhiên cô nàng đang cực kì tức giận.
[Chỉ có thể là anh]: [lựu đạn][lựu đạn][lựu đạn][lựu đạn][lựu đạn]
Thoắt cái, Doãn An Táp đã trả lời.
[Ca-rô đen trắng]: Sao vậy hả? Cuối tuần mà sao tức giận dữ vậy?
[Chỉ có thể là anh]: @Thập Thất, cái tên Mặc Lương Vũ ấy, cậu giết anh ta giùm tớ được không?
Nghiên Thời Nhất nhìn thấy tin nhắn này, ba sợi mì đen rớt ngay xuống trán.
[Thập Thất]: ...
Cô chỉ đáp lại bằng dấu chấm lửng rồi tựa lưng vào xô pha, cầm di động chờ phản ứng của Ưng Phi Phi.
Tính cô ấy dễ giận nhưng không giấu nổi gì, không cần hỏi nhiều cũng nhất định tự nói không ngừng.
Quả nhiên như dự đoán, kế tiếp, toàn màn hình là màn solo của [Chỉ có thể là anh].
[Chỉ có thể là anh]: Mấy cậu có biết thằng chắt trai đó mới làm ra chuyện táng tận lương tâm gì không?
[Chỉ có thể là anh]: Cái đồ trời đánh!
[Chỉ có thể là anh]: Anh ta cố ý nhắm vào tớ đấy!!!!
Trong lúc đó, Doãn An Táp chen ngang - [Ca-rô đen trắng]: Rồi rốt cuộc là chuyện gì?
[Chỉ có thể là anh]: Mười phút trước, anh ta sắp xếp cho tớ một buổi tiệc xem mắt 1vs20.
[Chỉ có thể là anh]: [Thật cmn khiến người sợ hãi.jpg] w●ebtruy●enonlin●e●com
[Chỉ có thể là anh]: Hai mươi thằng đàn ông mặt áo ca-rô quần jean đứng xếp hàng cho tớ tùy chọn. [Khóc lụt nhà.jpg]
[Thập Thất]: Emmmmm...
[Ca-rô đen trắng]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
[Chỉ có thể là anh]: [Phụ nữ nước cộng hòa tuyệt đối không khóc.jpg]
Nghiên Thời Nhất xem cô nàng rít gào trong khung trò chuyện, dường như có thể mường tượng ra cảnh xem mắt 1vs20. Ngẫm thôi cũng thấy kích thích rồi...