Lúc nhận được điện thoại của Nghiên Thời Thất, Thành Nghiệp Nam đang họp với đoàn đội PR. Sau khi để điện thoại xuống, anh ta sững sờ nhìn màn hình điện thoại.
“Thành tổng, vừa rồi Thập Thất đã đăng thông báo của cảnh sát lên Weibo, dư luận đã nghiêng về một phía, tình thế bây giờ rất có lợi với chúng ta.”
Người phụ trách PR nói xong mới phát hiện, Thành Nghiệp Nam căn bản không hề lắng nghe.
Hai mươi phút sau, Thành Nghiệp Nam cho tan họp sớm. Trước khi đi anh còn nhắc nhở bọn họ, liên hệ với vài phóng viên có quan hệ tốt, ngày mai đến bệnh viện Lệ Trạch lấy thông tin.
***
Trong căn hộ Duplex kiểu Tây.
Nghiên Thời Thất đưa điện thoại cho Tần Bách Duật, nói cảm ơn rồi chuẩn bị trở về phòng, nhưng giọng nói âm trầm của anh lại vang lên, khiến cô dừng bước.
“Chuyện hôm nay, em định kết thúc như thế nào?”
Nghiên Thời Thất ngoái đầu nhìn anh, hơi mất tự nhiên vuốt mấy sợi tóc trên trán, “Là Kiều Phỉ Bạch lừa dối phóng viên và dân mạng, vậy tôi sẽ khiến chính cô ta phải thu hồi lời nói dối này.”
“Em cần hỗ trợ không?”
Giọng anh thản nhiên giống như đang nói “Thời tiết rất đẹp”, Nghiên Thời Thất và anh bốn mắt nhìn nhau, sau đó vội dời mắt đi.
“Tạm thời tôi không cần. Giết gà không cần dùng dao mổ trâu!”
Lúc hất cằm lên, dáng vẻ Nghiên Thời Thất có chút quật cường, nhưng ở trong mắt anh lại linh hoạt đáng yêu.
Dưới ánh đèn, ánh mắt anh trầm xuống, càng thêm thâm thúy sâu sắc. Ánh sáng nhu hòa lơ đãng hiện lên trong khóe mắt đốt cháy gương mặt và đáy lòng của Nghiên Thời Thất.
Cô chạy trối chết.
Người đàn ông này thật sự có vốn liếng khiến người ta trầm luân…
***
Hôm sau, mười giờ sáng, ở bệnh viện Lệ Trạch.
Nghiên Thời Thất mặc một chiếc váy bó sát màu lam đậm dài qua gối và đi giày cao gót, tóc dài gợn sóng buông sau lưng, dáng người cao gầy xinh đẹp lung linh.
Đến bệnh viện, bên trong cửa xe xuất hiện một đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp trước tiên, sau đó là bắp chân tuyệt đẹp đi trên giày cao gót, cô nghiêng người đi ra, động tác vô cùng ưu nhã.
Sau khi đeo kính râm lên, Thành Nghiệp Nam đứng bên cạnh cô, đánh giá xung quanh rồi nói: “Phòng bệnh tầng bảy.”
Bờ môi Nghiên Thời Thất hiện lên nụ cười lạnh: “Đi thôi.”
Trong hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Nghiên Thời Thất và Thành Nghiệp Nam đi cạnh nhau.
Mái tóc dài gợn sóng đung đưa theo bước chân cô, phong thái diễm lệ đến rung động lòng người.
Ngoài cửa phòng bệnh, cô còn chưa đi vào đã nghe thấy giọng nói mềm mại của Kiều Phỉ Bạch: “Bùi, vất vả cho anh quá, đêm qua anh chăm sóc em lâu như vậy.”
“Nói gì ngốc thế, em bị thương như vậy, anh không yên tâm để người khác chăm sóc em.”
Bùi Đường quả là cao thủ tình trường.
“Anh không cần lo lắng cho em đâu, chiều nay còn hai tạp chí mời anh chụp đấy, anh đừng chậm trễ nữa.”
Bùi Đường đang muốn mở miệng thì cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.
“Ngại quá, quấy rầy rồi!” Nghiên Thời Thất đứng ở cửa, tay nhỏ khẽ chỉ: “Cửa không khóa, hai vị không để ý tôi không mời mà đến chứ?”
Kiều Phỉ Bạch và Bùi Đường cùng nhìn Nghiên Thời Thất, trong nháy mắt, bầu không khí như ngưng đọng.
Người đầu tiên lấy lại tinh thần là Kiều Phỉ Bạch mặc quần áo bệnh nhân nửa ngồi nửa nằm trên giường. Một cái chân còn chật vật treo giữa không trung, cô ta khẽ nở nụ cười chào hỏi cô, “Thập Thất, cô đến rồi à! Sao lại để ý chứ, mau vào đi.”
Nhìn đi, cô ta không làm diễn viên thì thật đáng tiếc.
Nghiên Thời Thất đi giày cao gót bước vào, Thành Nghiệp Nam cầm một bó hoa bách hợp trắng cũng xuất hiện.
Hương hoa rất nồng, chỉ trong chốc lát đã hòa tan không ít mùi nước khử trùng trong phòng bệnh. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com Từ đầu đến cuối, ánh mắt Bùi Đường vẫn dừng trên người Nghiên Thời Thất, trên mặt còn loáng thoáng hiện lên vẻ tức giận.
Nghiên Thời Thất làm như không thấy.
Phòng bệnh cao cấp trang bị đầy đủ mọi thiết bị dụng cụ.
Sắc mặt Kiều Phỉ Bạch trắng bệch sau khi bị thương, lúc đối mặt với Nghiên Thời Thất, trong mắt cô ta lóe lên tia sáng.