Người Điện Tử Mười Vạn Vôn

Chương 32: Tổ hợp bằng mặt không bằng lòng



fix thành đại học Wales xứ Wales]

****

Qua quýt hỏi đường một vị nữ sĩ trung niên nhiệt tình, Hình Uyên theo hướng ngón tay của đối phương dừng xe lại ở cửa tiệm tiện lợi lớn nhất trong trấn nhỏ.

Tắt máy rút chìa khóa, Hình Uyên thuận miệng nói: "Xuống xe."

Diệp văn Hiên một tay chống cửa sổ xe, liếc mắt coi như đáp lại.

Thấy đối phương không có động tác gì, Hình Uyên xuống xe trước, sau đó chậm rãi thong thả bước tới bên cạnh cửa xe bên phó lái, một tay chống lên cửa sổ mở phân nửa.

Có chút hứng thú nhìn chằm chằm Diệp Văn Hiên vài giây, sau đó cười khẽ nói: "Tính khí không nhỏ, muốn tôi dỗ à?"

Diệp Văn Hiên nhích vào trong cách xa Hình Uyên ra một chút: "Tha cho kẻ bất tài này đi."

"Mau lên nào, đi cùng đi." Anh gõ cửa sổ xe, lúc nói chuyện còn mang theo ý tứ cảnh cáo: "Bây giờ giận dỗi thì chốc nữa lên đường sẽ không được ăn đâu."

Diệp Văn Hiên không thèm để ý tới, mở cửa xe đi thẳng ra thùng xe, mở cửa cho Trương Tình Tuyết.

Trương trợ lý vừa ra ngoài liền chạy tới chỗ Hình Uyên, Diệp Văn Hiên nhìn thoáng qua sắc mặt biến đổi của đối phương thì nhất thời cảm thấy vui sướng.

Đối với loại mục tiêu nhiệm vụ ngu ngốc thích xem mình là trung tâm này, không cần cậu ra tay, một mình Trương Tình Tuyết đã có thể giải quyết tất cả.

Bởi vì không biết Phi Lang còn có thể truy kích tới đây hay không, ba người dùng tốc độ nhanh nhất càn quét thức ăn cùng đồ dùng hàng ngày, Diệp Văn Hiên ném túi bánh mì lên ghế phó lái, nhìn thấy Hình Uyên dễ dàng dùng một tay khiêng cả thùng nước khoáng, tay kia cầm một chiếc điện thoại di động, vừa đi vừa cúi đầu nhìn màn hình.

Cho dù đã có hiểu biết nhất định về Hình Uyên nhưng lúc này cậu vẫn nhịn không được có chút đố kỵ với người này, thấy Hình Uyên đi tới, Diệp Văn Hiên liền hỏi: "Chiếc điện thoại di động này là sao?"

Hình Uyên không ngẩng đầu lên, thuận tay đưa cả thùng nước khoáng lên sau xe: "Của nhân viên tiệm tiện lợi."

Diệp Văn Hiên: "...anh trộm di động của người ta à?"

Hình Uyên liếc mắt: "Tôi mua."

Khóe miệng Diệp Văn Hiên giật một cái, thầm nghĩ bây giờ không thể cà thẻ, anh cư nhiên mang theo nhiều tiền mặt như vậy à?

Trương Tình Tuyết cũng bị vứt hết đồ đạc, cô ngồi trong thùng xe, thấy Hình Uyên liền sáp tới: "Hình tổng, người ta chán quá đi, có thể cho người ta mượn di động lướt weibo một chút được không?"

Hình Uyên nhét di động vào túi: "Không thể."

Trương Tình Tuyết: "..."

Diệp Văn Hiên sờ cằm.

Tuy cũng là kiệm lời nhưng sao cậu cảm thấy Hình Uyên ở trước mặt cậu có vẻ ngày càng càn rỡ hơn nhỉ?

Giống như đêm đó cậu lén lút đột nhập vào hội sở Red Rose nhìn thấy một Hình Uyên với hình tượng rất tùy ý, quả thực là ngày càng giống.

Cũng bởi vì những biến hóa này rất nhỏ, trong lúc vô thức phương thức nói chuyện với đối phương dần dần phát sinh thay đổi, đã không còn giới hạn ở quan hệ cấp trên cùng cấp dưới đầy câu nệ cùng nhạt nhẽo nữa.

Có lúc cậu thậm chí còn không thèm nể mặt đối phương, mặt lạnh mắt chửi nhau.

Những biến hóa này rất nhỏ, tới khi Diệp Văn Hiên nhận ra thì quan hệ đã có biến chuyển.

Mà hiện giờ, vấn đề quan trọng nhất là phải làm sao không để người khác chú ý nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Bởi vì quy mô thị trấn này thật sự quá nhỏ, xe vận chuyển sữa chỉ dừng một chốc đã đưa tới sự chú ý, có người tới hỏi có phải bọn họ tới bán sữa hay không, còn tích cự biểu thị mình rất muốn nếm thử loại "sữa bò TenTen" này.

Đến khi rời khỏi thị trấn, Diệp Văn Hiên quả thực thở phào nhẹ nhõm.

"Nơi này quả nhiên không thể ở lâu." Lúc này chủ động tìm Hình Uyên nói chuyện bởi vì người này vừa nãy vẫn không ngừng tỏa ra khí lạnh, thành công dọa lui vài bà thím mượn chuyện mua sữa không ngừng chọc ghẹo Diệp Văn Hiên, vì thế một lần nữa lấy lại được chút hảo cảm với cậu.

"Nơi này người quá ít, một người xa lạ tới thì toàn bộ cư dân trấn này đều biết." Cậu nghiêng đầu nhìn kính xe, chăm chú nhìn nóc nhà cách họ ngày càng xa: "Người châu Á, tóc đen, mắt xanh. Anh quá bắt mắt, nếu bọn họ thật sự vẫn còn truy đuổi, tùy tiện hỏi một người trong trấn thì anh khẳng định sẽ bại lộ."

Hình Uyên nhìn thẳng trước mặt lái xe: "Cậu nói còn thiếu---- anh tuấn bất phàm."

Diệp Văn Hiên bị câu trả lời không biết xấu hổ này kinh sợ, quay qua nhìn mặt đối phương, quả thực không có cách nào phản bác, một lát sau thì từ trong túi lôi ra một thứ vứt qua cho đối phương: "Này, đeo vào đi."

Hình Uyên dùng một tay đón được, nhìn lướt qua một chút, là một chiếc mắt kính viền bạc.

"Của cậu à?" Anh đơn giản nhìn một chút: "Trước đó tôi đã muốn hỏi, cậu rốt cuộc sao có thể làm nhà thiết kế của Seveles được vậy, cái kính gọng đen trước kia đã chấn động lắm rồi. Cái này..." Anh dùng một tay mở gọng kính rồi đẩy đẩy nó lên sóng mũi, môi mỏng phun ra bốn chữ: "Chỉ tốt hơn rác rưởi một chút."

Diệp Văn Hiên thật sự muốn đạp chết cái người này: "Tìm người qua đường tốt bụng trên trấn mua được đấy, là của một chú trung niên muốn mua sữa khi nãy."

Hình Uyên lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Bất quá, tuy cặp kính này thật sự khó nhìn, thế nhưng bị người này đeo lên, Diệp Văn Hiên nhìn lại thì chỉ thấy thành ngữ "mặt người dạ thú" cùng "nhã nhặn bại hoại" cực kỳ phù hợp, đơn giản là với yêu cầu của Hình Uyên, chỉ có thành ngữ không xứng với anh, không có cách nói anh không xứng với hai thành ngữ này.

Đang nghĩ ngợi thì em gái phía sau lại bắt đầu dộng vách thùng.

"..." Diệp Văn Hiên thật sự bất đắc dĩ: "Đại tiểu thư này tưởng chúng ta ra ngoài cắm trại dã ngoại chắc?"

Hình Uyên dừng xe ở ven đường.

"Thật ngại quá nha." Trương Tình Tuyết nhăn nhó nói: "Người ta nhịn không nổi...."

Hình Uyên tựa hồ không hề ngạc nhiên với chuyện này, chỉ phất phất tay, Trương Tình Tuyết liền lắc mông chạy vào rừng cây nhỏ ở ven đường.

Hai nam nhân cũng xuống xe, một lần nữa tựa vào thùng xe một lần nữa thăm dò lẫn nhau.

Diệp Văn Hiên ngửa đầu gõ gõ thùng hàng, thuận miệng hỏi: "Nói thật... sao anh lại chọn Trương Tình Tuyết làm trợ lý vậy? Tôi thấy anh cũng không thích cô gái này tỏ ra yêu thương nhung nhớ mình a."

Hình Uyên vuốt vuốt chiếc bật lửa vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, cúi đầu châm thuốc: "Tôi không thích không có nghĩa la những người khác cũng không thích."

Anh phun ra một ngụm khói, thản nhiên nói: "Loại hình như cô ta rất được ưa chuộng khi bàn chuyện làm ăn, đủ lẳng đủ phóng khoáng. Một phần mười nghiệp vụ năm ngoái của công ty đều do cô ta bàn chuyện."

Tập đoàn Hình thị gia đại nghiệp đại, một phần mười nghe có vẻ không nhiều thế nhưng thực tế lại là một con số cực kỳ khổng lồ.

Diệp Văn Hiên nghe xong liền nảy sinh ra kính nể với vị trợ lý này.

Chỉ thấy dáng vẻ chị gái này phong tao, cũng không biết người hợp tác kia đùa cô hay là cô đùa người ta nữa.

Cậu vừa nghĩ vừa đổi trọng tâm câu chuyện thăm dò: "Kế tiếp anh định làm thế nào, trở về xứ Wales tìm kiếm sự che chở của cảnh sát hay tìm cách trở lại Luân Đôn?"

Người bên cạnh không trả lời, chỉ cầm điếu thuốc trong tay, trầm ngâm nói: "Vừa nãy ở trong trấn, tôi hai lần nhìn thấy máy bay không người lái loại nhỏ bay ngang qua nóc nhà."

Diệp Văn Hiên đứng thẳng người: "Máy bay không người lái.... sao tôi lại không chú ý chứ?"

"Lần đầu tiên là lúc cậu hỏi nhân viên tiệm tiện lợi muốn mượn toilet rửa mặt, đương nhiên, thực tế cậu làm cái gì ở bên trong thì tôi không biết." Hình Uyên thờ ơ nói: "Lần thứ hai là lúc người trong trấn vây lấy cậu mua sữa, thứ đó bay ngang qua sau lưng cậu, động tĩnh rất nhỏ, ngay cả người của trấn cũng không chú ý."

Diệp Văn Hiên nhíu chặt mày: "Có khi nào là món đồ chơi của đám nhó gần đó không?"

Hình Uyên giễu cợt: "Có đôi khi tôi thực không rõ cậu thật sự ngây thơ như vậy hay giả vờ."

"..." Diệp Văn Hiên mấp máy môi: "Tôi chỉ là..." Không quen nghĩ sự tình theo hướng xấu nhất thôi.

Cũng may mà Hình Uyên không dây dưa nhiều, lấy di động qua ném cho người bên cạnh: "Xem tin tức."

Diệp Văn Hiên không rõ, mở di động ra xem thì phát hiện màn hình còn dừng lại trên trang bìa tin tức.

[Tin khẩn cấp! Đại học Wales Anh Quốc phát sinh sự kiện khủng bố, số người chết hơn trăm người, đại gia Hoa quốc Hình Uyên đã tử vong trong trận khủng bố này!]

Ngón tay Diêp Văn Hiên trượt trên màn hình: "Cái này...."

Hình Uyên: "Là tin nửa tiếng trước, đổi mới rồi xem."

Diệp Văn Hiên vô thức trượt xuống dưới màn hình, load tin một phen liền nhìn thấy tin tức mới update.

[Gia tộc Hình thị đã gọi điện cho chính phủ Anh quốc, yêu cầu cảnh sát đưa ra lời giải thích rõ ràng với tin tức Hình Uyên tử vong.]

Diệp Văn Hiên nhướng cao mày: "Tử vong?"

Cậu nhìn nam nhân đang hút thuốc bên cạnh, lại nhìn tin tức trên điện thoại, bật thốt: "Không định ra mặt làm sáng tỏ à? Hay là anh định.... giả chết để trốn đám người kia?"

Hình Uyên từ chối cho ý kiến.

"Này." Diệp Văn Hiên đạp anh một cái: "Anh nói chuyện đi a, hoàng đế không vội mà thái giám tôi đây vội gần chết rồi a!"

Hình Uyên lại phun ra một vòng khói rồi mới không nhanh không chậm nói: "Theo đường này tiếp tục đi về phía nam, lái xe tầm mười lăm phút là có thể rời khỏi xứ Wales. Quẹo qua Panshan đi thêm một tiếng thì tiến vào thành phố Aberystwyth gần nhất."

"Aberystwyth có xe lửa, cũng có sở cảnh sát, tôi sẽ để cậu cùng Trương Tình Tuyết ở lại đó." Anh giơ tay ngăn cản Diệp Văn Hiên đang muốn nói chen vào, thản nhiên nói: "Ông chủ tôi đâ khó tự bảo toàn chính mình, nói thật, cậu và trợ lý của tôi, tôi không tín nhiệm ai cả. Chúng ta chia ra ở Aberystwyth, sau đó hai người tới sở cảnh sát báo nguy hay mua vé trở về Luân Đôn cũng được, cũng có thể tới đại sứ quán Hoa quốc ở Anh quốc xin bảo hộ, muốn làm thế nào thì tùy ý hai người."

Diệp Văn Hiên: "Thế nhưng...."

Hình Uyên: "Nếu như cậu không muốn còn trẻ như vậy đã phải bỏ mạng thì tốt nhất nên nghe theo để nghị của tôi."

"Vậy còn anh?" Diệp Văn Hiên tựa vào thùng xe quay đầu qua nhìn anh: "Anh một thân một mình, cho dù thân thủ thoạt nhìn không tệ nhưng chẳng lẽ có thể đối phó với mười mấy tên khủng bố có trang bị hỏa tiễn?"

Hình Uyên dụi thuốc lên thùng sắt, ánh mắt xanh lam lạnh như băng ẩn sau cặp kính nhưng vẫn làm người ta cảm thấy lạnh lẽo: "Những chuyện này không phiền nhiếp ảnh gia của tôi bận tâm."

[end 32]

[TKT] nghe nói vào trấn cần phải hóa trang

Diệp Văn Hiên: "Là ba kẻ trốn chạy đang bị đuổi giết, nghênh ngang đi vào như vậy rất nguy hiểm, chúng ta phải ngụy trang một chút."

Trương Tình Tuyết: "Ồ ~ ~ ~"

Hình Uyên: "Cô muốn làm gì?"

Diệp Văn Hiên: "Tôi xem TV.... không phải, tôi từng xem qua tài liệu nói rằng, gặp chuyện tuyệt đối không nên hoảng sợ, kỹ xảo cá nhân rất quan trọng!"

Trương Tình Tuyết: "Người ta biết cái này! Chúng ta có thể giả thành vợ chồng son dẫn theo em chơi ra ngoài dạo chơi!"

Hình Uyên: "Ai giả làm vợ chồng?"

Diệp Văn Hiên: "...tôi đoán được rồi, cô muốn tôi gọi cô là chị dâu."

Trương Tình Tuyết: "A, xấu hổ quá đi!"

Hình Uyên: "Quyết định rồi, giả làm vợ chồng son dẫn theo em gái."

Diệp Văn Hiên: "....A?" Chờ đã, lẽ nào cậu còn phải giả gái?"

Trương Tình Tuyết che mặt: "Người ta mới không muốn thấy đại lão giả gái đâu ~"

Hình Uyên: "Tôi và Diệp Văn Hiên là vợ chồng son, cô là em gái cậu ta."

Diệp Văn Hiên: "..."

Trương Tình Tuyết: "..."

Hình Uyên: "Rất hoàn mỹ (thoát được si nữ này)."

[Trương Tình Tuyết: "Tình địch, quyết đấu đi."

Diệp Văn Hiên: "Chờ đã, chị dâu, tôi cũng không muốn mà!"]
— QUẢNG CÁO —