Người Khác Là Vực Sâu

Chương 28



Diệp Tiểu Nhu nhíu mày.

Thẩm Trạch - cái tên tưởng chừng như bình thường này, nhưng hễ nghe tới đều sẽ khiến lòng cô dâng lên cảm giác khó chịu.

Kẻ sát nhân biến thái dành rất nhiều thời gian sàng lọc “con mồi”, giết hại không biết bao nhiêu cô gái, dù bị bắt giữ cũng không chịu an phận, rốt cuộc hắn còn muốn làm gì?

“Lần trước hắn bảo muốn làm giao dịch với anh, anh nghĩ hắn muốn anh giúp hắn việc gì?” Diệp Tiểu Nhu hơi tò mò: “Đã đến nước này rồi, hắn còn có thể làm gì?”

“Gặp mới biết.” Dương Viêm hỏi cô: “Cô muốn đi xem không?”

Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Không thể để một mình anh đi gặp tên biến thái kia được.”

Dương Viêm nở nụ cười: “Vậy đi thôi.”

Lúc họ xuống lầu lấy xe mới hơn bảy giờ, cửa công ty còn chưa mở. Trên đường tới Cục Cảnh sát, Dương Viêm gọi điện cho Lâm Linh, dặn dò cô ấy điều tra một vài chuyện, Diệp Tiểu Nhu kinh ngạc: “Hôm qua uống nhiều rượu thế, nhưng Lâm Linh vẫn tỉnh sớm vậy sao?”

“Công việc của cô ấy cần túc trực hai mươi bốn giờ, chỉ cần đồng nghiệp trong công ty gọi tới thì phải nghe hết, kể cả cuộc gọi của những người khác.”

Diệp Tiểu Nhu gật đầu, trong công ty cũng chỉ có Lâm Linh làm được mảng hỗ trợ kỹ thuật này.

“Tôi cũng trực 24 giờ, sếp, nếu anh cần, tôi cũng sẽ nhận điện thoại bất cứ lúc nào.” Cô nói.

“Thế à?” Dương Viêm đang lái xe nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, bảo: “Vậy cô đừng hối hận đấy.”

“Chắc chắn không hối hận.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Khối lượng công việc bao nhiêu tôi cũng cáng đáng được hết.”

Dương Viêm im lặng một lúc, hỏi: “Biết tại sao hôm qua tôi lại chật vật không?”

Diệp Tiểu Nhu nghĩ nghĩ, đáp: “Không, anh không chật vật, anh vẫn ổn... chỉ hơi uể oải thôi.”

Thật ra cô cũng không nói dối, tuy tình trạng hôm qua của Dương Viêm không tốt, ban ngày lúc họp ở công ty anh cứ lơ đãng, như đang tiến vào cõi thần tiên xa xôi. Nhưng tới tối, dù anh uống nhiều cũng không thể dùng từ “nhếch nhác” để hình dung về anh, khí thế nên có của ông chủ vẫn còn. Cô chắc chắn, dẫu hôm qua anh ngồi một mình bên lề đường thì cũng không có ai muốn chết đến trêu chọc anh, ngoại trừ kẻ ngốc bị mù.

“Được, vậy như cô nói, không chật vật, thế cô đoán xem tại sao hôm qua tôi lại uể oải?”

“... Khổ vì tình chăng?”

Đúng lúc phía trước là ngã tư phải giảm tốc độ, cô vừa trả lời, Dương Viêm suýt nữa đã giẫm sai phanh xe: “... Diệp Tiểu Nhu.”

Không biết có phải ảo giác không, Diệp Tiểu Nhu nghe thấy một chút cảm giác nghiến răng nghiến lợi trong giọng điệu luôn ổn định của anh.

“Tôi đây, sếp.”

“Do mấy ngày tôi không nghỉ ngơi tốt, chất lượng giấc ngủ quá kém nên mới uể oải, chứ tôi không hề khổ vì tình.” Dương Viêm liếc nhìn cô, giọng nói bình thường lại: “Muốn duy trì túc trực 24 giờ, gia tăng khối lượng công việc, có thể, tôi còn có thể tăng tiền lương cho cô lên bằng mức lương của Lâm Linh. Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là để cơ thể nghỉ ngơi thật tốt.” Dừng một nhịp, anh thản nhiên bỏ thêm một câu: “Tôi, sếp của cô, tinh thần có thể thi thoảng không tốt, còn cô thì không được.”

Diệp Tiểu Nhu gật gật đầu: “Hiểu ạ, tôi sẽ nghỉ ngơi tốt.”

Không phải cô không rõ ý của anh, đêm qua cô không đóng cửa phòng ngủ, chắc chắn anh đã nhìn thấy tư thế ngủ của cô... Cô quá sơ suất rồi.

Có điều, thói quen này đến từ chướng ngại tâm lý đã ăn sâu bén rễ trong cô, không dễ sửa.

Như chú chó con và mèo con lang thang bên ngoài thời gian dài vậy, dù được người tốt bụng cưu mang, dẫn về nhà, chúng cũng rất khó vượt qua chướng ngại tâm lý để bước vào cánh cửa nhà người lạ. Đối với người thường, đây chỉ là một bước nhỏ, nhưng đối với họ, đây có thể là khoảng cách mà phải mất vài năm mới vượt qua được.

“Nhận được tiền thưởng rồi, cô muốn mua gì không?” Dương Viêm chợt hỏi.

“Tiền thưởng? Tiền thưởng gì?”

“Tôi cũng đoán cô không để ý.” Dương Viêm thở dài: “Trong nhóm chat mà mọi người không thêm tôi vào, có lẽ bọn Tiêu Tiêu đang thảo luận tháng này nên mua gì không ấy.”

Diệp Tiểu Nhu: “?”

Có lẽ... Nói không chừng...

Cũng không hẳn Dương Viêm không thèm quan tâm đến nhóm chat riêng của họ đâu nhỉ? Nếu không, sao anh luôn đoán được họ đang bàn tán gì sau lưng anh chứ?

Diệp Tiểu Nhu vội vàng mở nhóm chat, quả nhiên đã thấy họ đang nói dạo này muốn mua gì đó, Dương Viêm đoán đúng thật kìa.

Diệp Tiểu Nhu gửi một câu hỏi vào nhóm chat: Đến lúc phát tiền lương rồi sao?

Diêm Tiêu Tiêu: Đúng vậy, em không biết à? Chưa kích hoạt chức năng nhắn tin di động sao? Mau kiểm tra tài khoản của em, chắc hẳn sếp cho em không ít tiền thưởng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lâm Linh hướng dẫn cô tải internet banking.

Diệp Tiểu Nhu mày mò một hồi, phát hiện tài khoản vốn dĩ chỉ có mấy ngàn của mình đã biến thành sáu chữ số.

“... Sao nhiều như vậy? Gửi thừa một số không à?”

Nắng trưa gay gắt, Dương Viêm đeo kính râm, khuôn mặt đẹp trai có vẻ hơi lạnh lùng, anh thuận miệng đáp: “Ừ, cô có thể chiếm làm của riêng đấy.”

Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Vậy tôi chiếm làm của riêng thật nhé?”

Dương Viêm nhếch khóe miệng, không để ý đến cô nữa.

Diệp Tiểu Nhu đếm kỹ lại một lượt, cô không nhìn lầm, trong thẻ ngân hàng của cô quả thực đã tăng từ bốn chữ số lên sáu chữ số, cô biết đãi ngộ của công ty khá tốt, nhưng trước giờ chưa từng tìm hiểu. Còn bất ngờ hơn nữa, mới tháng đầu tiên Dương Viêm đã cho cô hơn một trăm ngàn tệ tiền lương lẫn tiền thưởng. Dù cô đã hỗ trợ trong vụ án của Thẩm Trạch, cô cũng biết Dương Viêm sẽ không lấy phí của Đội Cảnh sát hình sự cao như vậy, đối với cảnh sát, việc họ giúp đỡ chủ yếu vẫn là nghĩa vụ.

Nhìn số tiền này, cô cẩn thận ngẫm nghĩ, mình thật sự không muốn mua gì. Khoảng thời gian qua, đồ dùng sinh hoạt của cô đã được nhân viên dịch vụ đưa tới đầy đủ, thậm chí quần áo và giày, áo ngủ gì đó cũng đủ hết. Điều này không thể không khiến cô nghi ngờ một việc: Vì muốn bớt rắc rối nên sếp đã để người khác mua đủ đồ dùng sinh hoạt một lượt.

Diệp Tiểu Nhu nhìn anh.

Dương Viêm đeo kính râm nên càng khó thấy biểu cảm của anh.

...

Tới Cục Cảnh sát, lãnh đạo của Tiêu Ngũ mời Dương Viêm tới văn phòng Cục trưởng. Diệp Tiểu Nhu đợi bên ngoài, bắt gặp Vương Tranh đang ăn bánh xèo Trung Quốc* đi lên từ dưới lầu.

*Bánh xèo Trung Quốc: Món ăn nhẹ nổi tiếng từ Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông và những nơi khác ở Trung Quốc.

“Ồ?” Thấy cô, Vương Tranh rất vui vẻ, hai ba miếng giải quyết xong bữa sáng, cậu ta chạy tới hỏi: “Tiểu Nhu, ăn chưa? Chưa ăn thì tôi mua cho cô nhé.”

“Không cần đâu, tôi ăn rồi.”

Diệp Tiểu Nhu hỏi cậu ta: “Gần đây có chuyện lớn gì không? Mấy việc có thể nói cho người ngoài như tôi ấy.”

“Cũng chỉ mỗi việc thẩm vấn Thẩm Trạch thôi.” Vương Tranh nhỏ giọng kể: “Không riêng gì bên chúng ta, rất nhiều sở ngành cũng đang lo lắng về vụ án này. Ảnh hưởng dư luận quá lớn, nhưng thời gian từ khi kết án đến lúc tuyên án của vụ án khá dài. Tôi biết có nhiều tên sát nhân phải cần tới vài năm mới bị tuyên án, nhất là kiểu vụ án phức tạp thế này. Thẩm Trạch rất thông minh nữa, nghe nói tối qua hắn lại khai ra một số chuyện, lãnh đạo đang họp thảo luận đấy.”

Diệp Tiểu Nhu hơi suy tư gật gật đầu.

Thấy Vương Tranh cứ ấp a ấp úng, Diệp Tiểu Nhu buồn cười: “Anh tò mò gì nữa à? Hỏi đi, xem như đáp lại việc anh vừa trả lời câu hỏi của tôi, tôi cũng có thể trả lời một vấn đề của anh.”

“Thật ư... Hỏi gì cũng được chứ?” Vương Tranh nói: “Cô sẽ không tức giận?”

“Đảm bảo không.”

Cô cần gì phải tức giận, cô biết người này không có ác ý với cô mà.

Vương Tranh cẩn thận quan sát biểu cảm của cô: “Trước đây... tại sao cô phải vào bệnh viện tâm thần vậy? Bởi vì muốn trừng phạt tên tội phạm kia sao?”

Trên mặt Diệp Tiểu Nhu vẫn lộ ra nét cười nhẹ, dường như không hề bị vấn đề này xúc phạm, cô nói: “Ồ, ý anh là tên điên ức hiếp bệnh nhân nữ kia sao?”

“Đúng, chính là tên bị cô đá đến phế ấy.”

Diệp Tiểu Nhu mỉm cười: “Hiểu lầm thôi, sao tôi có thể bạo lực như vậy được?”

“Ồ, không phải thật?”

“Suýt nữa đá phế là thật, chẳng qua tôi cũng không biết rốt cuộc công năng của thứ kia có bị phế hoàn toàn hay không, nhưng...” Diệp Tiểu Nhu nhìn vẻ mặt chờ mong của Vương Tranh, cười nhẹ: “Sao tôi có thể bạo lực như thế chỉ một lần chứ? Dù sao cũng là bệnh viện tâm thần mà, việc bệnh nhân tâm thần làm hại người khác nhiều vô kể, huống chi chỉ là một kẻ vô dụng? Để tôi nghĩ xem...”

“Tháng đầu tiên khi tôi vừa vào, đã đánh một gã điên thành đầu heo, tại gã định bỏ phân vào máy uống nước công cộng, về sau gã chỉ dám đi đại tiện trên giường mình. Tháng thứ hai, trong thời gian hoạt động giữa trưa, tôi vật tay với một kẻ đáng khinh dám giở trò đồi bại với một cô gái nhỏ tám tuổi, kết quả tôi hơi bất cẩn bẻ gãy cổ tay đối phương. Còn... tên mà anh nói có lẽ là người thứ năm, nửa đêm hắn có ý đồ cưỡng bức một bà cụ đãng trí sáu mươi tuổi. Sau đó bệnh viện chuyển tôi sang khu bệnh dành cho bệnh nhân đặc biệt nguy hiểm, một phụ nữ trung niên có khuynh hướng bạo lực muốn giết tôi, tôi cũng không đánh trả. À... cuối cùng tôi vẫn thắng, vì khi đánh tôi, bà ta sơ ý vấp ngã nên bị chấn động não.”

Theo từng chuyện cô kể, miệng Vương Tranh càng mở lớn hơn một chút. Rốt cuộc Diệp Tiểu Nhu cũng lo lắng cậu ta sẽ bị trật khớp cằm, bèn đưa tay vỗ vỗ để miệng cậu ta khép lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vương Tranh tiêu hóa mất một lúc, trên mặt vẫn hiện vẻ tò mò: “Thế nhưng...”

“Nhưng tại sao sau này tôi lại bị kết án à?” Diệp Tiểu Nhu bình tĩnh bổ sung lời cậu ta chưa nói xong: “Tôi là một người mắc bệnh tâm thần có khuynh hướng bạo lực, khi phạm tội nghiêm trọng nên bị cưỡng chế đưa vào bệnh viện tâm thần mới đúng, nhưng tôi lại bị nhốt vào tù, có phải thấy hơi bất công không?”

Vương Tranh gật gật đầu: “Tốt xấu gì mấy kẻ cô đánh cũng đáng....” Cậu ta chưa nói hết câu, Diệp Tiểu Nhu đã ngăn cậu ta ngay.

Diệp Tiểu Nhu đặt ngón tay lên môi: “Suỵt...”

“Mấy lời này không thể nói đâu, dù gặp chuyện bất bình, cũng nên lấy lý lẽ thuyết phục người trước, trừ phi cần tự vệ khi đụng phải hành vi bạo lực. Còn trường hợp khiến tôi muốn nhúng tay vào cũng không nhiều lắm, nếu ai dám đánh tôi hoặc bạn tôi, tôi sẽ phế hắn.” Diệp Tiểu Nhu nhún vai: “Ngoại trừ trường hợp đặc biệt này, chỉ khi cảnh sát thực thi pháp luật thì hành vi bạo lực mới được cho phép trong một phạm vi giới hạn. Bị cưỡng chế vào tù cũng tốt, bị đưa vào bệnh viện tâm thần cũng thế, đều vì bảo vệ kẻ yếu không có năng lực phản kháng hết thôi, đúng không?”

Vương Tranh gật đầu: “Ừ, cô nói đúng.”

Diệp Tiểu Nhu cười cười: “Về phần tôi ấy... Tôi có thể là một người mắc bệnh tâm thần, đương nhiên sau đó cũng có thể vì điều trị thành công mà trở lại bình thường. Nói gì thì nói, sống trên đời này, có bao nhiêu người là hoàn toàn bình thường đâu...”

Vương Tranh nghe không hiểu lắm, trong lòng cảm thấy khó tả.

Nhưng giờ khắc này, nhìn Diệp Tiểu Nhu sáng láng như vậy, tựa thiếu niên xinh đẹp đầy dũng cảm, cậu ta lại nghĩ, cũng tốt khi đưa cô đến chỗ Dương Viêm. Ít nhất so với việc để cô lẻ loi ở công trường xây dựng, điều kiện vừa kém vừa có nhiều công nhân thì tốt hơn hẳn.

Trong văn phòng bỗng vang lên một tiếng đập bàn thật mạnh, dường như có ai nổi giận bên trong, sau hồi lâu, Tiêu Ngũ và lãnh đạo khác bước ra.

Vương Tranh vội kéo Diệp Tiểu Nhu vào phòng bên cạnh.

“Hôm qua Đội trưởng Tiêu và Đội trưởng Trương họp hơn hai giờ, rồi ở trong phòng thẩm vấn gần như cả đêm. Giờ họ đang nóng lắm, chắc chắn thấy ai thì sẽ mắng người đó, vẫn nên trốn đi thôi.”

Diệp Tiểu Nhu nói: “Tôi nghi ngờ anh ta theo chủ nghĩa cầu toàn cộng thêm một chút chứng hưng cảm...”

“Đúng đúng đúng, anh ấy còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ nữa, hễ thấy bọn tôi mặc quần áo không chỉnh tề, anh ấy sẽ lớn tiếng ngay.”

“Tuy anh ta là một cảnh sát giỏi, nhưng tật xấu cũng nhiều nhỉ.”

“Ừ đúng, không biết sau này kiểu chị dâu nào mới có thể chịu nổi anh ấy.”

Hai người đang ngồi xổm dưới cửa sổ trong phòng, thì thầm đánh giá tính xấu của Tiêu Ngũ, chợt nghe bên trên có người gõ cửa kính. Họ đứng dậy, thấy Dương Viêm và Tiêu Ngũ đang sầm mặt nhìn họ từ bên ngoài cửa sổ.

Thấy Tiêu Ngũ hít một hơi, chuẩn bị gào thét với hai người, Dương Viêm đã hết sức bình tĩnh lên tiếng trước anh ta: “Ra họp, vụ án của Thẩm Trạch có tiến triển mới.”

“Dạ.” Vương Tranh và Diệp Tiểu Nhu vội vàng ngoan ngoãn bước ra.

Diệp Tiểu Nhu vừa tới, Dương Viêm lập tức giữ vai cô kéo cô tới bên mình, mau chóng rời xa phạm vi áp suất thấp tới đáng sợ của Tiêu Ngũ, anh hỏi: “Lúc họp hôm qua, còn nhớ rõ chuyện chúng ta nói muốn điều tra không?”

“Trần Giai Vỹ?”

Có gì đó hiện lên trong đầu Diệp Tiểu Nhu, cô mở to hai mắt: “Vụ án của Thẩm Trạch có dính líu tới cậu ta?”

“Đi thôi, vào họp rồi nói.”

Dương Viêm liếc nhìn Tiêu Ngũ, bảo: “Tôi đã nói với anh chưa nhỉ, trong lúc làm việc cũng không được mắng người của tôi.”

Tiêu Ngũ thở ra một hơi: “... Tôi nào dám.”

Anh ta đã nhận ra, đừng nói là anh ta không muốn mắng Diệp Tiểu Nhu, cho dù chỉ ngó cô thêm lần nữa, Dương Viêm cũng sẽ nhìn anh ta tới mức mũi không phải mũi, mắt không phải mắt.

Trình độ bao che của người này cao cực kỳ.

“Tốt nhất là không dám.” Dương Viêm thản nhiên bảo: “Nếu không, chỉ sợ cửa lớn công ty tôi sẽ phải vĩnh viễn đóng lại với anh thôi, Phó đội trưởng Tiêu.”

Diệp Tiểu Nhu đứng cạnh Dương Viêm, cười tươi nhìn Tiêu Ngũ: “Hầy, cảm giác không được vào cửa cũng không dễ chịu đâu, Phó đội trưởng Tiêu.”

“...” Tiêu Ngũ quay đầu, bước về phía bọn Vương Tranh đang hóng chuyện.

Bọn Vương Tranh nhanh chân điên cuồng chạy trốn.

Diệp Tiểu Nhu ngừng cười, nhìn Dương Viêm: “Xảy ra chuyện gì nữa à?”
— QUẢNG CÁO —