Thấy có một người đàn ông đang bế Đồng Đồng lên taxi, Diệp Tiểu Nhu vội la to một tiếng về phía đó: “Đường Nguyên! Đồng Đồng!”
Đường Nguyên, bố của Đồng Đồng sửng sốt, ngay khi anh ta còn đang ngây ra, hai người đã tăng tốc chạy tới.
“Mấy người là ai, muốn làm gì?!” Đường Nguyên vội vàng ôm Đồng Đồng vào lòng, cảnh giác nhìn hai người.
“Cảnh sát tra án, mời anh phối hợp một chút.” Với danh cố vấn cảnh sát của Dương Viêm, bọn họ nói cũng không sai.
Đường Nguyên ngẩn ra: “Điều tra án gì chứ, vợ tôi chết rồi, con cũng bị dọa thành như vậy, mấy người còn muốn làm gì!”
“Chẳng lẽ anh không muốn biết lý do vợ anh tự sát sao?”
Đường Nguyên tức giận nói: “Còn có thể vì sao nữa, không phải vì...” Tới đây thì anh ta nín bặt, do ai cũng biết anh ta không hề xứng làm chồng. Sau khi con ra đời, anh ta biết đứa bé khuyết tật thì bỏ bê nó, còn ly hôn vợ. Suy cho cùng, chuyện Lý Thế Cầm tự sát vẫn không tránh khỏi việc anh ta làm một người chồng vô trách nhiệm. Anh ta ấp úng nói không nên lời, chỉ đành căm phẫn để che giấu chột dạ: “Cô ấy trầm cảm sau sinh, sao tôi biết được cô ấy nghĩ gì.”
Diệp Tiểu Nhu bế Đồng Đồng khỏi tay anh ta, Đường Nguyên lập tức đẩy Diệp Tiểu Nhu ra, nhưng đã bị Dương Viêm trở tay bắt được, anh đè anh ta lên đại thụ bên cạnh.
“Tôi hỏi anh, tại sao anh lại đột ngột tới đón Đồng Đồng, là ai báo cho anh hôm nay đến?”
Đường Nguyên mạnh miệng nói: “Tôi tới đón con tôi còn phải chia hôm nay hay ngày mai hả?”
Anh ta không hề ý thức được mình đang đối mặt với ai, tất cả những kẻ từng mạnh miệng trước mặt người đàn ông này, cuối cùng sẽ đầu hàng thôi.
Diệp Tiểu Nhu bồng Đồng Đồng đến một chiếc ghế ở rất xa trong bệnh viện, cô ngồi xổm xuống nhìn cậu bé: “Đồng Đồng, em có thể nói cho chị gái biết, viên kẹo em tặng chị lần trước là ai đưa cho em không?”
Đồng Đồng cúi đầu, tránh né ánh mắt của cô.
Diệp Tiểu Nhu hít sâu một hơi: “Vậy chị đổi một câu khác nhé, khi mẹ em bế em chuẩn bị tự sát, em đã nói gì với mẹ em?”
Đồng Đồng cắn môi, vẫn không chịu mở miệng, Diệp Tiểu Nhu đành đứng dậy nâng cằm cậu bé lên, ép cậu bé phải đối diện với mình: “Nói chị biết, rốt cuộc ai đã bảo em và mẹ em kết thúc cuộc đời này? Tại sao vào giây phút cuối cùng mẹ em lại đẩy em ra? Đồng Đồng, tới tột cùng... em yêu mẹ hơn, hay hận mẹ hơn?”
Diệp Tiểu Nhu nhìn chăm chú vào mắt cậu bé, mãi đến khi cậu bé bắt đầu ngấn lệ.
Có lẽ vì ánh mắt của cô quá mạnh mẽ, quá sắc bén, Đồng Đồng run rẩy chớp mắt, rốt cuộc dường như đã nản lòng, cậu bé nhắm mắt: “Là em... em xin mẹ em hãy để em chết, mẹ đồng ý. Cuối cùng cũng chính em nói với mẹ… Em không muốn chết, nên mẹ mới đẩy em ra rồi tự tìm đến cái chết.”
Dù đã nghĩ tới khả năng này, nhưng khi nghe cậu bé nói vậy, cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy bàng hoàng.
Cảm giác ấy, cứ như cô đang chứng kiến một bàn tay chậm rãi vươn ra từ vực sâu thăm thẳm mà tối tăm.
“Tại... sao?”
“Vì em ghét bà ấy! Em ghét mẹ cũng ghét bố! Em hận họ sinh em ra, rõ ràng khi khám thai bác sĩ đã nói với họ em không lành lặn, nhưng bà ấy vẫn nhất quyết muốn sinh em ra. Từ lúc đi nhà trẻ, chẳng có một người bạn nào đối xử với em như người bình thường, ngay cả tiểu học em cũng không được học! Bởi vì họ coi em thành quái vật! Rõ ràng em là đồng loại của họ, họ lại xem em như quái vật! Giống quái vật!!!”
Nói xong lời cuối cùng, giọng cậu bé dần biến thành tiếng gào thét sắc bén, hệt như một con thú nhỏ khiếm khuyết, không cam lòng mà lộ ra răng nanh hung dữ với người trước mặt.
Đây căn bản không phải lời mà một đứa nhỏ sáu tuổi nên nói!
Diệp Tiểu Nhu từ từ nắm vai cậu bé, cô chỉ có thể dốc hết sức, cố gắng kiềm chế mình để không dọa đến đứa trẻ đã lầm đường lạc lối, thậm chí sắp bị quái vật thực sự kéo xuống vực sâu này.
“Ai dạy em điều đó, là ai?”
Nhưng cậu bé không trả lời câu hỏi của cô, chỉ thì thào lặp lại câu:
“Em là đồng loại, không phải quái vật, đồng loại, quái vật...”
Mắt cậu bé đã mất đi tiêu cự, nghiễm nhiên cậu bé đã tới bờ vực sụp đổ.
Lúc Diệp Tiểu Nhu gửi tin nhắn, dặn Tiêu Ngũ nhận điện thoại nhưng đừng lên tiếng, anh ta lập tức biết họ đã phát hiện manh mối.
Nhưng khi nghe thấy từng lời gào thét của đứa bé sáu tuổi kia, anh ta vẫn không kìm được nỗi khiếp sợ.
Diệp Tiểu Nhu: “Anh nghe không, Tiêu Ngũ?”
“Tôi đang trên đường, sẽ đến bệnh viện ngay.”
“Tôi không chờ anh tới kịp đâu, chuyện kế tiếp tôi nói, anh hãy nghe cẩn thận.” Diệp Tiểu Nhu hít sâu một hơi, nói: “Ngay từ đầu suy đoán của chúng ta đã sai rồi. Người thật sự xúi giục mấy người tự sát, không phải kẻ mà chúng ta đã hình dung ban đầu, người kia chỉ là một trong những kẻ chủ mưu phía sau. Tình hình thực tế là, trong số những kẻ ấy, đã có người tiếp xúc với người thân nhất bên cạnh người tự sát, sau khi tẩy não để họ biến thành đồng phạm của hắn, cuối cùng hắn lại khiến họ dẫn dắt nạn nhân tự sát.”
“Ý cô là, người thật sự bức nạn nhân tự sát, chính là người thân bạn bè bên cạnh?”
“Đúng, trước mắt tôi đã xác định, con trai của Lý Thế Cầm là nguyên nhân chính khiến cô ấy tự tử, chồng cô ấy cũng có liên quan. Dù sao sau khi cô ấy chết, xã hội sẽ giúp đỡ gia đình họ nhiều hơn. Chưa hết, lúc trước mọi người đều cho rằng chồng cô ấy là lý do buộc cô ấy phải tự sát, nhưng về sau sự việc đã đảo chiều, mọi người bắt đầu thông cảm với chồng trước không vứt bỏ vợ con mà còn hồi tâm chuyển ý kia. Người thứ hai, Từ Viện Viện, anh còn nhớ bạn học kiêm đồng nghiệp từng bắt nạt cô ấy chứ? Lãnh đạo bảo vệ cô ấy, hơn nữa còn bị bố mẹ cô ấy lừa bịp tống tiền một triệu. Có lẽ đây chính là nguyên nhân thực sự khiến Từ Viện Viện tự sát.”
Diệp Tiểu Nhu thở dốc một chút, tư duy của cô thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức não và cơ thể cô gần như rơi vào tình trạng không chịu nổi.
Đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay duỗi tới từ phía sau cô, cầm lấy điện thoại của cô.
Diệp Tiểu Nhu ngạc nhiên xoay người, là Dương Viêm.
Đằng kia, Đường Nguyên đang ôm đầu ngồi xổm bên ven đường, anh ta run lẩy bẩy, không cần lo anh ta sẽ chạy trốn.
Diệp Tiểu Nhu đã hiểu ý anh.
Dương Viêm cầm điện thoại của cô, nói với Tiêu Ngũ: “Người thứ ba, Hồng Bân, sau khi nhà vợ trước của anh ta chết, người vợ mà anh ta đã tái hôn mới là nguyên nhân khiến anh ta tự thiêu. Thứ tư, thầy giáo từng mắng Hầu Dương, về sau tự xưng là người bảo vệ cậu bé. Thứ năm, người từng giúp đỡ Mạnh An Nhiên lúc cô ấy lưu lạc, đối tượng thầm mến của cô ấy, vẫn chưa xác nhận được danh tính. Thứ sáu, Giang Thiếu Đường, bạn gái cậu ta, người bị đuổi học do bố mẹ cậu ta ngăn cản.” Sau khi tóm tắt lại mấy người này một cách đơn giản rõ ràng, Dương Viêm nói thẳng: “Trong nhà họ, trong điện thoại, chắc hẳn có thể tìm được một ít manh mối. Dù không thấy, vậy cứ đưa người tới Cục Cảnh sát, cũng có thể moi ra ít manh mối.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiêu Ngũ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tôi biết rồi, những người này chúng tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai, tôi lập tức sắp xếp người đi điều tra đây!”
“Đúng rồi, bên Lăng Thần thế nào?”
“Anh ta đã đồng ý livestream chứng minh mình không sao. Nhưng tới lúc livestream lại đột nhiên bảo mình không thoải mái, nhờ người đại diện lấy thuốc cho mình. Bấy giờ người đại diện mới phát hiện anh ta đã mắc bệnh trầm cảm từ lâu, bọn tôi nghi ngờ bài Weibo kia là anh ta tự đăng. Anh cảm thấy minh tinh này cũng có dính dáng tới ‘bọn họ’ sao?”
Dương Viêm trả lời: “Có lẽ, sức ảnh hưởng của minh tinh lớn hơn hẳn người bình thường. Hôm nay anh ta không tự sát, có khả năng ngày mai sẽ, trước tiên cứ theo dõi sát sao.”
Anh cúp điện thoại, xe cảnh sát cũng tới. Tuy Đồng Đồng còn nhỏ, nhưng vẫn bị đưa đến Cục Cảnh sát lấy khẩu cung. Nhìn cậu bé vừa khóc vừa bị Đường Nguyên bế lên xe cảnh sát, trong lòng Diệp Tiểu Nhu dâng lên cảm giác bi thương khó tả.
Ngày qua ngày, bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực của con trai ruột, Lý Thế Cầm vốn tràn đầy áy náy với con rốt cuộc đã hạ quyết tâm chết chung với con. Ắt hẳn khi còn sống, cô ấy cũng hy vọng con mình có thể sống lại lần nữa, làm một cậu bé khỏe mạnh bình thường trên thế giới này. Nhưng vào giây phút cuối đời, cô ấy thấy nỗi sợ hãi trong mắt con nên đã đẩy cậu bé ra, bản thân thì lựa chọn nhảy vào vực sâu muôn đời muôn kiếp không còn đường về.
Ắt hẳn, cô ấy cũng đã sớm có suy nghĩ tự sát rồi.
“Vì cô ấy mắc chứng trầm cảm sau sinh, đã vài lần muốn bế con nhảy lầu.” Dương Viêm bỗng nói.
Diệp Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao anh luôn có thể đoán được tôi nghĩ gì vậy?”
Trong mắt anh ánh lên vẻ dịu dàng thản nhiên: “Thế nào, em thấy như vậy không tốt à?”
Không phải không tốt, mà cảm giác không công bằng.
Rõ ràng anh chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể hiểu tôi đang nghĩ gì, còn tôi thì vắt hết óc cũng không biết anh nghĩ gì.
Diệp Tiểu Nhu thầm thở dài.
Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, tôi sẽ biết suy nghĩ thực sự trong đầu anh, nhất định tôi sẽ đào ra, cô hạ quyết tâm.
Cô sẽ không để mình rơi vào thế bị động mãi thế đâu, trong chuyện gì cũng vậy.
…
Trong một ngày, Tiêu Ngũ đã gọi hết các nghi phạm mà họ liệt kê ra đến Cục.
Vốn dĩ không có chứng cứ gì có thể chứng minh họ là nghi phạm, anh ta đành lấy danh nghĩa phối hợp điều tra mà khách sáo mời người tới. Thế nhưng, chỉ cần người còn ở đây, cuối cùng cũng sẽ tra được có vấn đề hay không.
Trong phòng giám sát, Diệp Tiểu Nhu và Dương Viêm quan sát “nghi phạm” trong vụ án của Từ Viện Viện, cũng tức là cấp trên của Từ Viện Viện nhảy lầu tự sát ở trung tâm thương mại.
Châu Tuyền, một người đàn ông lịch sự nho nhã, 35 tuổi, là Giám đốc bộ phận của công ty nơi Từ Viện Viện làm việc.
“Tôi không biết mấy người đang nói gì, tôi và Từ Viện Viện là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường thôi. Ai cũng biết cô ấy tự sát vì người bắt nạt cô ấy và bố mẹ chỉ lo ăn bánh bao máu của cô ấy. Sau khi biết cô ấy bị nhân viên bắt nạt, tôi đã lập tức sa thải nhân viên kia, hơn nữa còn cho bố mẹ cô ấy một số tiền bồi thường. Đối với Từ Viện Viện, tôi tự nhận là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cái chết của cô ấy có thể dính dáng gì tới tôi chứ?”
Không hổ là nhân tài ưu tú trong nghề, nói năng làm việc đều kín kẽ.
“Trước khi Từ Viện Viện tự sát, cuộc điện thoại cuối cùng là gọi cho anh.” Trong phòng thẩm vấn, Vương Tranh lạnh lùng hỏi: “Nội dung trò chuyện kéo dài một phút đồng hồ, hai người đã nói gì? Anh đã sớm biết cô ấy muốn tự sát, sau khi biết cũng không khuyên can, đúng không?”
“Là vấn đề này à? Dạo trước tôi đã khai báo rồi, cô ấy gọi cho tôi nói muốn từ chức, cảm ơn tôi rất nhiều. Khi đó tôi nghe giọng cô ấy hơi kỳ lạ, nhưng tôi thật sự không nghĩ cô ấy sẽ tự sát, nếu không thì dù thế nào tôi cũng sẽ khuyên.”
Diệp Tiểu Nhu quan sát biểu cảm khi nói chuyện của anh ta, cầm microphone nói với Vương Tranh: “Tôi nói một câu anh nói theo tôi nhé - Chúng tôi điều tra ra việc anh đã ly thân với vợ nhiều năm, còn ngoại tình nữa. Người ngoại tình với anh, là Từ Viện Viện, đúng không?”
Trong lòng Vương Tranh hơi kinh ngạc, lúc họ đưa anh ta tới rất gấp rút, không tra được điều này, nhưng cậu ta vẫn bình tĩnh lặp lại lời của cô.
Châu Tuyền nhướn mày: “Đúng là tôi có tình nhân, nhưng Từ Viện Viện ư? Mọi người trong công ty, từ lãnh đạo đến lễ tân đều biết, tôi chưa bao giờ phát sinh quan hệ với nhân viên. Cho dù có người cố ý tiếp cận tôi cũng sẽ từ chối, phiền anh đừng sỉ nhục nguyên tắc và nhân cách của tôi.”
Diệp Tiểu Nhu: “Nếu bọn tôi đã đưa anh đến nơi này, tức là đã nắm đủ căn cứ chính xác chứng minh anh có liên quan với vụ án tự tử của Từ Viện Viện. Anh có biết xúi giục người khác tự sát sẽ bị phán mấy năm tù không?”
Vương Tranh lặp lại, giọng nói cũng hung dữ hơn.
Châu Tuyền nâng tay kéo cà-vạt, rõ ràng anh ta đã bắt đầu nôn nóng, nhưng vẫn khống chế thái độ rất tốt: “Tôi đã nói rồi, việc cô ấy tự sát không liên quan đến tôi, các anh nên điều tra bố mẹ cô ấy chứ không phải tôi! Hiện tại ai mà chẳng biết người bức tử cô ấy là bố mẹ độc ác của cô ấy. Cô ấy còn không phải con ruột của họ nữa!”
Vương Tranh tiếp tục nói theo Diệp Tiểu Nhu: “Địa điểm Từ Viện Viện chọn tự sát, là nơi từng hẹn hò với anh, đúng không? Trang sức duy nhất trên người cô ấy trước khi chết, lắc tay kia, cũng do anh tặng? Đúng không? Đừng vội phủ nhận, có phải anh mua không, việc này chúng tôi có thể điều tra được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Rốt cuộc Châu Tuyền cũng không kiểm soát nổi vẻ mặt.
Diệp Tiểu Nhu: “Tại sao anh muốn cô ấy tự sát? Vì sợ quan hệ của cả hai bị lộ nên muốn thoát khỏi cô ấy, hay có người ép anh phải bức cô ấy tự sát?”
Môi Châu Tuyền run lên, anh ta bắt đầu cứng đờ người.
Diệp Tiểu Nhu nói: “Kế tiếp dựa vào anh rồi, Vương Tranh, hù anh ta đi.”
Vương Tranh bỗng đập bàn, lạnh lùng bảo: “Châu Tuyền! Anh phải biết rằng thứ anh hủy hoại chính là một sinh mệnh đang sống! Một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, anh lại nhẫn tâm như thế, khiến một cô gái yêu anh chết thảm ở nơi hai người hẹn hò sao?!”
“Không phải tôi!!” Châu Tuyền ướt đẫm mồ hôi rít gào: “Tôi đã sớm bảo cô ấy từ chức rời đi, nhưng cô ấy không chịu! Cứ nói mình mà mất đi công việc này sẽ bị bố mẹ ép lập gia đình, toàn lấy cớ hết thôi! Cô ấy chỉ muốn bám lấy tôi! Tôi còn cách chức Tổng giám đốc đúng một bước thôi, nếu tiếp tục như vậy cô ấy sẽ hủy hoại sự nghiệp của tôi mất!”
“Thế nên anh giết cô ấy?! Chỉ vì lý do buồn cười đó?”
“Buồn cười? Tôi thấy anh mới buồn cười đấy, anh không hề biết tôi đã phải trả giá bao nhiêu mới có được ngày hôm nay! Anh cũng là đàn ông! Chẳng lẽ anh không biết sự nghiệp quan trọng cỡ nào hả?!” Châu Tuyền cười khẩy: “Ồ, anh là cảnh sát, công ăn việc làm ổn định, dĩ nhiên sao biết những doanh nhân đầy tham vọng như bọn tôi yêu sự nghiệp của mình thế nào. Vì sự nghiệp, phụ nữ chẳng là gì hết! Cô ấy chết mới tốt! Chết rồi sẽ không ảnh hưởng tới tương lai của tôi!”
Vương Tranh không nhịn được mà mắng một câu: “Thành thật khai ra, anh bức cô ấy tự sát thế nào? Chuyện này ngoại trừ anh, có người khác tham gia không?”
Châu Tuyền biết mình đã hoàn toàn bị bại lộ, không hề hoảng sợ đáp: “Không có người khác, chỉ mình tôi thôi.”
“Anh nên biết, theo Bộ luật Hình sự của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, xúi giục người khác tự sát có thể bị xử như tội cố ý giết người. Thông thường sẽ bị phạt tù có thời hạn trên mười năm. Trong trường hợp nghiêm trọng, thậm chí có thể bị kết án tù chung thân và tử hình! Anh chắc chắn muốn mình gánh tội này? Mấy thứ như sự nghiệp, quyền lực, anh có thể từ bỏ sao?”
Sắc mặt Châu Tuyền u ám không thôi, mặc kệ Vương Tranh đe dọa thế nào, anh ta cũng không chịu mở miệng.
Vụ tự tử thứ ba, vợ hiện tại của Hồng Bân tự thiêu trên quảng trường, tên Nhiễm Linh Linh. Khi họ đưa tới, cô ta gần như rơi vào trạng thái bị nửa ép buộc, cô ta rất bài xích cảnh sát. Vừa vặn Tiêu Ngũ đã làm xong chuyện trong tay, tự mình thẩm vấn.
“Nhiễm Linh Linh, chồng cô mới chết không lâu, còn chết thảm như thế, nhưng cô thì tính xuất ngoại nhanh vậy hả?”
“Rời khỏi nơi đau lòng là chuyện thường tình ở đời mà?” Nhiễm Linh Linh vừa nhìn đã biết là một người trẻ thời thượng, tính cách cực kỳ kiêu ngạo, lúc nói vẫn luôn ngắm bộ nail tinh xảo của mình. Cô ta lạnh nhạt bảo Tiêu Ngũ: “Tôi đã nói, có chuyện gì thì trao đổi với luật sư của tôi là được, tại sao cứ nhất quyết phải gọi tôi tới một chuyến. Tôi bề bộn nhiều việc, cùng lắm chỉ có thể cho các anh năm phút đồng hồ thôi.”
Diệp Tiểu Nhu nhướn mày với Dương Viêm: “Hay anh vào đi.”
Dương Viêm: “Tại sao?”
“Ban nãy lúc ở bên ngoài, cô ta cứ nhìn anh không chớp mắt.” Diệp Tiểu Nhu nhún vai: “Người yêu cái đẹp, dù không dùng cách thôi miên, anh cũng có thể nhanh chóng đột phá phòng tuyến tâm lý của cô ta. Năm phút là đủ. Sếp, tôi tin anh.”
“... Nên em muốn tôi vào phòng thẩm vấn hỏi cô ta?”
“Đúng, tôi đoán chắc người phụ nữ này sẽ đổ gục trước ngoại hình của anh đấy, Tiêu Ngũ không phải gu của cô ta.”
Dương Viêm híp mắt.
Diệp Tiểu Nhu hơi chột dạ: “Nếu, nếu anh không muốn thì...”
Dương Viêm không nói một lời bước ra ngoài, Diệp Tiểu Nhu nghĩ thầm hỏng rồi, hiếm khi trêu sếp một lần, đừng nói sẽ tức giận đấy! Cô định đuổi theo giải thích, đã thấy Dương Viêm xuất hiện trong phòng thẩm vấn cách vách.
Dương Viêm mới bước vào, Nhiễm Linh Linh lập tức ngồi ngay ngắn, còn mất tự nhiên vuốt tóc, nhìn bộ dạng tay chân lóng ngóng của cô ta, chắc cô ta muốn lấy gương ra trang điểm lại lắm rồi.
Dương Viêm tới, Tiêu Ngũ biết bây giờ đã đến phiên anh, bèn dựa ra sau bắt đầu quan sát.
“Nhiễm Linh Linh.”
Dương Viêm mới lên tiếng, Nhiễm Linh Linh mỉm cười ngay: “Xin chào, anh là...”
“Hồng Bân không phải mẫu người cô thích.” Khi nói, Dương Viêm giống hệt một cỗ máy lạnh lùng vô cảm: “Anh ta lớn hơn cô mười tuổi, điều kiện kinh tế bình thường, bằng cấp không cao, không hiểu thời trang, không lãng mạn, không biết dỗ người, kém khá xa mẫu minh tinh mà cô thích. Tại sao cô lại vội vã gả cho anh ta sau khi vợ trước của anh ta chết chưa tới một tháng?”
Nhiễm Linh Linh hơi mất tự nhiên: “Cũng do dạo trước tôi nghĩ anh ấy lớn tuổi nên sẽ biết chăm sóc người khác.”
“Theo tôi được biết, trước khi nhà vợ trước thiệt mạng trong hỏa hoạn, Hồng Bân đã tính ly hôn. Nhưng cô lại chậm chạp không để anh ta ly hôn, đến tận khi cô biết anh ta nhận được một số tiền bảo hiểm sau khi vợ trước chết, đã thế cô còn dụ anh ta chuyển số tiền kia vào tài khoản của cô. Cho nên, thật ra cô kết hôn với anh ta chỉ vì số tiền này, đúng không?”
Sắc mặt Nhiễm Linh Linh trở nên khó coi: “Đúng thì sao? Việc này cũng có phạm pháp đâu?”
Dương Viêm nhìn chằm chặp vào mắt cô ta một lát, bỗng lấy điện thoại ra, bật một đoạn ghi âm.
Trong file ghi âm, đầu tiên là một loạt âm thanh kỳ lạ, sau đó bắt đầu truyền đến tiếng thét chói tai sởn gai ốc: “Cháy rồi! Lửa đốt lên người tôi rồi, cứu mạng! Cứu với!! Nóng quá! Con tôi, con tôi bị thiêu sống rồi! Tôi không muốn chết! Hồng Bân!! Tôi làm quỷ cũng sẽ không tha cho anh!!”
Nhiễm Linh Linh cứng người, vài giây sau, vẻ mặt cô ta cũng trở nên vặn vẹo: “Anh... Mấy người lấy thứ này từ đâu...”
“Nhằm tra tấn anh ta mỗi tối, hằng đêm cô cho anh ta uống thuốc ngủ, sau đó bật đoạn ghi âm này để anh ta nghe, khiến anh ta chìm sâu trong ác mộng, mà sau nửa đêm cô sẽ đeo nút tai đến phòng khách ngủ, đúng chứ?”
Tiêu Ngũ nghe mà ớn lạnh.
Không ngờ Hồng Bân đã bị người phụ nữ này hành hạ tới chết! Thảo nào lúc anh ta tự thiêu cơ thể lại lảo đảo, hóa ra tinh thần anh ta đã bị giày vò đến nỗi hỏng bét rồi!