Ta tiếp tục làm một yêu quái vui vẻ ở đồi núi nhỏ.
Những thứ trong động, trên cây, dưới nước trong phạm vi vài trăm dặm gần đấy đều tôn xưng ta là đại vương. Cả ngày ta phơi nắng nằm ngủ, biến thành người vào trong thành phố thị trấn đi loanh quanh thăm thú, đám yêu quái thỉnh thoảng có tranh chấp gì thì ta đứng ra giải quyết cho chúng. Che đậy mùi của chúng để tránh tiểu đạo sĩ, địa tiên phát hiện.
Rất thoải mái.
Ta hài lòng mà sống qua ngày, cũng không đếm ngày tháng làm gì.
Rồi lại có một ngày, trời trong xanh gió dìu dịu, ta lại nằm phơi nắng ngủ gà gật trên sườn núi. Mùi của kẻ tu đạo đến gần, ta liền biến lại thành cục đá. Hai tiểu đạo sĩ ngự kiếm đáp xuống ngay bên cạnh ta.
“Thật là một tảng đá to đầy khí phách.”
Một bàn tay vươn đến, vuốt vuốt cơ thể ta. Ta cảm thấy có chút quen thuộc.
“Sư đệ xem ra không nhớ rồi. Lúc đệ còn nhỏ có một lần chạy đi đâu mất, chính là chạy đến chỗ này. Lúc sư phụ phát hiện ra đệ, suýt chút nữa đệ bị lạnh cóng rồi.”
A, phàm nhân lớn nhanh thật đấy, thì ra là nhóc sún răng đó, không ngờ lại lớn thế này rồi.
Tướng mạo của nó so với lúc nhỏ hoàn toàn khác xa, mặt không tròn nữa, mắt cũng chẳng ngơ ngơ, tất nhiên răng cũng không còn sún. Tiểu đạo sĩ bên cạnh nó ta có thể nhận ra, chính là vị sư huynh kia của nó. Tuy có trổ mã một chút nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét lúc bé.
Hơn nữa từ khí tức của hai người này có thể đoán ra, tu vi của Vi Nguyên đã vượt qua sư huynh của nó.
Đây đều là do công sức của lão gia nhân ta đấy.
Vi Nguyên lại vuốt vuốt ta: “Ồ? Đệ và nơi này lại có duyên thế à? Chẳng trách sao khi đệ nhìn thấy tảng đá này lại cảm thấy thân thiết lạ thường.”
Nó và sư huynh của nó ngồi xuống bên cạnh ta, uống vài ngụm nước, tán gẫu vài câu.
Từ những gì họ nói với nhau ta biết được giờ đây hai người họ đã là những đệ tử có chút địa vị trong môn phái. Lần này là xuống hạ giới diệt yêu.
Bọn họ ngồi không bao lâu thì ngự kiếm rời đi. Xem ra, đứa trẻ này có thể ở lâu dài trong sư môn rồi. Ta bất giác có chút đắc ý, đột nhiên hiểu ra tại sao Tiệm Toại lại thích thu nhận đệ tử đến vậy. Nhìn tiểu miêu do chính tay mình bồi dưỡng lớn lên, quả thật có cảm giác thoả mãn khó giải thích được.
Trên đường trở về, bọn họ lại ăn uống kế bên ta.
“Sư đệ, kỳ thực đệ có đi xem thử thì sư phụ cũng không nói gì đâu. Dù sao cũng là cha mẹ và đệ đệ ruột của đệ mà.”
“Người tu đạo đã cắt đứt quan hệ với phàm trần, đệ không còn liên hệ gì với họ nữa cả.”
“Tuy nói như thế…ầy, chuyện gia đình đệ ta không tiện nhiều lời. Mau trở về sư môn báo cáo thôi.”
……
Tối hôm ấy ta lại cảm thấy khí tức quen thuộc đang lại gần, liền biến lại thành tảng đá to nằm trên sườn núi.
Lần này chỉ có một mình Vi Nguyên. Nó lấy ra một cái bình dẹt dẹt, rút nút ra, mùi hương của rượu từ trong bình toả ra, đổ xuống người ta.
“Thạch huynh, nghe nói lúc nhỏ tôi đã từng mượn chỗ bên cạnh huynh. Đây là rượu ngon tôi mang từ dưới núi lên, coi như để tạ ơn huynh.”
Nhóc con xấc láo kia, tuổi của bổn toạ lớn hơn ngươi nhiều đến mức đếm không xuể luôn đấy, còn truyền pháp thuật căn bản cho ngươi nữa kìa. Không bắt ngươi dập đầu thì thôi, còn dám nói ra chữ huynh à.
Quên đi, ta không tính toán làm gì.
Nó ngồi xuống bên cạnh ta, giơ cái bình dẹt đó lên, lặng lẽ nuốt xuống từng ngụm một.
Một hồi lâu sau nó bỗng nói: “Thạch huynh, huynh biết không, cha tôi qua đời rồi.”
Tất nhiên ta không thể trả lời.
Qua một lúc nữa nó lại nói tiếp: “Ông ấy qua đời rồi, tôi không thể đến lạy một cái, cũng không thể đến thăm ông ấy. Kỳ thực tôi cũng không nhớ rõ tướng mạo ông ấy thế nào. Ông ấy qua đời rồi, tôi cũng chẳng buồn bã gì, đây có phải là trời sinh tính lạnh lùng bạc bẽo không?”
Tất nhiên ta vẫn tiếp tục im lặng.
Nó lại uống tiếp mấy ngụm rượu, rồi nói: “Kỳ thực, tôi rất rất muốn gặp mẹ mình nhưng tôi đã không làm thế. Tôi biết bà ấy không muốn nhìn thấy tôi. Tôi là người xuất gia tu đạo, chẳng khác nào đã chết rồi vậy. Vẫn còn bận lòng nhiều thứ thế này có phải bụi trần của tôi vẫn chưa hết?”
Sau đó nó chẳng nói gì nữa, tiếp tục uống rượu. Ta ngồi im bất động, mặc cho nó cầm bình rượu rỗng dựa vào người ta. Đợi đến khi trời sắp sáng mới giẫm sương bạc mà rời đi.
Thỉnh thoảng ta lại xuống trấn lượn mấy vòng, đa số chuyện phàm gian đều biết cả. Ta đã nghe nói, hoàng đế băng hà, đệ đệ của Vi Nguyên lên ngôi hoàng đế. Mẹ nó sớm đã trở thành hoàng hậu, hiện nay đã là thái hậu.
Theo lý mà nói, tuy Vi Nguyên đã xuất gia tu đạo, nhưng mấy cái phong hào đường phố kiểu như hộ quốc chân nhân gì đó cũng nên ban tặng một, hai cái.
Nhưng xem ra hình như không có rồi.
Sau này cũng không có.
Chỉ vờ như không có người này vậy.
Ta không nhịn được lại đi đến phái Huyền Quảng.
Phái Huyền Quảng chẳng thay đổi gì cả. Nhóm tiểu đạo đồng của Vi Nguyên đã trưởng thành hết cả, lại tiếp tục có một nhóm tiểu đạo đồng khác nối tiếp, há cái răng súnn vui vẻ chạy khắp nơi.
Địa vị của Vi Nguyên không giống với lúc còn nhỏ nữa, không hề thua kém gì đám sư huynh sư đệ. Thường có người chủ động đến nói chuyện với nó hoặc thảo luận đạo pháp. Ánh mắt của đám tiểu đệ tử nhìn nó đầy vẻ ngưỡng mộ. Có bản lĩnh rồi, tự khắc sẽ được vây quanh. Cho dù là môn phái tu tiên cũng không thể tránh được quy tắc trần tục này. Nhưng nó lúc này lại hoàn toàn khác với hồi nhỏ, bộ dạng không thích người khác sáp lại gần. Ta đi theo nó hai ngày, chẳng thấy nó nói câu nào. Trời chưa sáng đã dậy, ngồi thiền nửa canh giờ, đến điện Sư tổ ứng mão, ban ngày đọc kinh luyện công, sau khi trời tối lại tiếp tục ngồi thiền, đến giờ thì đi ngủ. Lần nọ ta đang đứng ở đầu giường, đột nhiên nó mở mắt bật người dậy, doạ ta một cái hết hồn. Ta còn nghĩ nó có thể thấy mình, kết quả nó lại lập tức nằm xuống nhắm mắt ngủ rồi.
Thì ra là nó nằm mơ thấy ác mộng.
Có lẽ chuyện cha mẹ vẫn còn chất chứa trong lòng nó chăng.
Vượt ngoài suy đoán của ta là chiều hôm sau nó lại rút ra một quyển kinh tìm chỗ yên tĩnh ngồi đọc. Sư huynh Trường Trần của nó đi đến vỗ vỗ vai nó: “Sư đệ, người tu đạo chúng ta, trời sinh trần duyên bạc bẽo, không nên để nó trói buộc.”
Nó đáp: “Đa tạ sư huynh, đệ sớm đã không còn nghĩ nhiều nữa.”
Trường Trần nhíu mày: “Nếu quả thật là thế sao đệ còn nói với sư phụ muốn bế quan?”
Phàm nhân tu đạo, cách thức khác nhau, tu đan, tu khí, tu thanh, tu tục…vô cùng đa dạng. Phái Huyền Quảng là tu tuỳ thường, hay còn gọi tu tự nhiên, tuỳ tự nhiên mà ngộ đạo pháp, cũng xem như là kiểu tu pháp mượn phàm khí. Nhưng bế quan là khổ tu của thanh tu, người tu tuỳ thường khi đến cảnh giới khá cao mới phải bế quan. Còn với mức tu vi của Vi Nguyên và Trường Trần vốn không cần phải làm thế.
Vi Nguyên đóng quyển sách lại: “Tư chất đệ bình thường, không phải là nhân tài tu đạo. Chỉ vì may mắn mới luyện được vi mô. Gần đây gặp phải quan ải, không có cách nào đột phá được cho nên mới cầu xin sư phụ cho nhập quan.”
Trường Trần nhíu mày nhìn nó hồi lâu, thở dài nói: “Cũng được, tuỳ đệ vậy!”
Ngày hôm sau, Vi Nguyên đã nhập quan. Tắm rửa xong xuôi, thay sang bộ bào màu trắng, ở điện Sư tổ lễ bái xong xuôi liền bước vào thạch môn.
Chúng đồng môn tiễn nó vào trong quan, thạch môn đóng lại, một đệ tử chua xót nói: “Sau khi Vi Nguyên sư đệ xuất quan, nói không chừng sẽ đạp thái vân, cưỡi cầu vồng phi thăng ngay.”
Trưởng môn và vài trưởng lão không nói lời nào. Lát sau, trưởng môn mới thở dài nói: “Trần căn sâu nặng, cố chấp cũng vô ích.”
Ta không đồng ý chút nào. Trần căn ai mà chẳng có, nếu không có thì đã trực tiếp thành tiên luôn rồi, hà tất gì cần phải tu nữa? Tu đạo, bản thân đã là một kiểu cố chấp. Cảnh giới của đứa trẻ này đã là tốt nhất ở cái đỉnh núi nhỏ này rồi, lão lỗ mũi trâu kia còn bắt bẻ, làm như có thể nhìn thấu tương lai không bằng.
Bổn toạ còn không dám đoán định tương lai, chẳng lẽ ngươi mạnh hơn ta sao?
Ta bay vào trong thạch môn. Vi Nguyên đang ngồi thiền bên cạnh hàn đầm. Ta lại tạo ra cảnh mộng kéo nó vào trong. Xuất hiện giữa đám sương khói lượn lờ đó, lại nhét cho nó quyển sổ nhỏ và một bình thuốc.
Nó ngẩn ngơ trong cảnh mộng, bộ dạng ngốc nghếch rất giống hồi nhỏ.
Ta khoanh tay nhìn nó: “Những chuyện của ngươi bổn toạ đều biết cả. Không cần quá hà khắc với bản thân, tuỳ tâm ngươi tự ngộ.”
Nó nhìn ta chăm chú: “Các hạ là ai, sao lại nhiều lần ban sách chỉ dẫn?”
Ta cười nhàn nhạt: “Cứ xem như ngươi với ta có duyên đi. Nhớ kỹ, mỗi lần tu xong một chương trong sách là phải uống một viên thuốc, đừng uống nhiều quá.” Nói xong lại tạo sương dày, trốn ra khỏi cảnh mộng.
Lão lỗ mũi trâu, sau khi đứa trẻ này xuất quan, nếu không phải là đệ nhất cao thủ từ trước đến nay của phái Huyền Quảng, bổn toạ sẽ theo họ của ông!
Nhưng ta hoàn toàn chẳng ngờ được, lão tiểu tử trưởng môn của phái Huyền Quảng đúng là có mồm quạ đen.
Ngày nọ, ta đang đánh cờ với Điêu Vương ở trên ngọn núi nhỏ. Một đạo lưu quang từ phái Huyền Quảng lướt đến. Trong chốc lát đã lướt qua đầu bọn ta.
Điêu Vương nhảy dựng lên, đột nhiên biến sắc: “Từ khi nào phái Huyền Quảng lại có người có tu vi như thế này thế?”
Ta nhận ra thân ảnh đó, cũng ngạc nhiên. Lần này Vi Nguyên bế quan vốn là hai mươi năm, hiện tại còn chưa mười năm sao nó lại chui ra rồi?
Tối đó, khí tức quen thuộc lại đến gần. Ta lại hoá thành tảng đá nằm trên núi. Vi Nguyên lại mang theo bình rượu đến bên cạnh ta.
Nó ngồi rất lâu rồi mới nâng bình rượu lên uống mấy ngụm, mở miệng nói: “Mẹ tôi mất rồi. Tôi đứng ở đó…ở trên cây bên ngoài nhìn bà. Đến một câu bà cũng chẳng nhắc đến tôi…”
Tất nhiên ta im lặng rồi.
Rồi lại rất lâu sau, nó lại nói: “Sư phụ nói trần căn của tôi rất nặng, trần căn của tôi lần này xem như đứt hẳn rồi nhỉ…”
Khí tức của nó có chút khang khác.
Giống như có dấu hiệu kinh mạch đứt đoạn, tẩu hoả nhập ma vậy. Nhất định là trong lúc tu luyện đột nhiên cảm ứng việc mẹ ruột sắp qua đời, bất chấp bản thân cưỡng ép phá quan mà ra nên bị phản lại, rồi lại thêm tâm trạng không ổn định, dẫn đến tổn thương tâm mạch.
Thật chẳng ngờ, nó lại có chấp niệm sâu nặng đến thế với huyết mạch ruột thịt.
Ta là cục đá trời sinh đất dưỡng, không thể nào hiểu được cảm xúc này của phàm nhân. Ta chỉ biết rằng, hiện tại nó đang trong tình cảnh nguy hiểm, nhưng chừng như bản thân nó không hề nhận ra.
Ta quyết định thật nhanh, biến lại hình người, một chưởng trong tích tắc đánh ngất nó.
Sau khi nó nằm ngay ngắn, ta bắt đầu giúp nó thuận khí.
Ồ, đứa trẻ này rõ ràng rất có thiên phú. Tu vi đã vượt qua cả dự tính của ta.
Ta tiêu hao không ít pháp lực mới hồi phục lại được kinh mạch sắp đứt của nó, khai thông quy thuận nội lực cho nó, rồi lại tiện tay ổn định thần nguyên cho nó luôn.
Sau khi đại công cáo thành, ta điều tức khí tiết thở ra chầm chậm. Vi Nguyên đột nhiên mở trừng hai mắt ra.
Ta giật mình, theo lý mà nói thì nó không thể tỉnh lại ngay, chẳng lẽ đứa trẻ này quả thật có tiềm năng nào đó mà ta không phát hiện ra à?
Nó nhìn ta chằm chằm, ta an tĩnh không loạn, cho nổi sương mù lên, nhìn vào hai mắt nó, nhàn nhạt nói: “Tiểu bằng hữu, lại gặp nhau rồi.”
Ngươi đang nằm mơ, ngươi đang nằm mơ, ngươi đang nằm mơ, ngươi đang nằm mơ…
Nó khàn giọng mở miệng hỏi: “Rốt cuộc các hạ là ai?”
Ta cười tràng dài đáp: “Bổn toạ tung hoành trời đất, không tên không họ.”
Nó lại hỏi: “Tại sao lại nhiều lần gặp tôi? Rốt cuộc tôi với các hạ có duyên phận thế nào?”
Ta cười đầy thâm sâu, không nói, trong lòng bắt đầu đếm: Một, hai…
Vừa đếm tới ba, mí mắt nó đã sụp xuống rồi lại lăn ra ngủ.
Ta cúi đầu xuống bên tai nó, thì thầm nói: “Sau giấc mộng này, tất thảy chuyện lúc nãy ngươi không nhớ gì cả.”
Sáng sớm ngày hôm sau, nó tỉnh dậy từ giấc ngủ say, quả nhiên là dáng vẻ chẳng nhớ gì hết. Nó dụi dụi mắt nhìn xung quanh, đứng dậy, vỗ vỗ ta.
“Thạch huynh, đã làm phiền huynh cả đêm rồi, đa tạ. Không biết tại sao mỗi khi trong lòng tôi hỗn loạn là chỉ muốn đến nơi này, chẳng lẽ…”
Đột nhiên nó ngừng lại.
Ta không nhịn được khẽ rùng mình.
May mắn thay một hồi sau nó lại nói: “Thạch huynh, tạm biệt.” Rồi vội vàng rời đi.