Người Láng Giềng Của Ánh Trăng

Chương 92



Ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống triền núi, rừng cây xanh tươi lấp lánh tia sáng vàng. Ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn xuống thành phố cách đó không xa. Cẩn Tri mặt bộ đồ đơn giản, bước từng bậc thang đá lên trên.

Điện thoại đổ chuông, cô bắt máy, liền nghe thấy giọng nói liến thoắng của Nhiễm Dư truyền tới: “Cẩn Tri, cậu đã đỡ chút nào chưa? Có cần mình mang cơm trưa cho cậu không?”

Tạ Cẩn Tri cười đáp: “Không cần đâu. Mình không sao”.

Hai người trò chuyện một lúc mới cup máy. Cẩn Tri đi vào chính điện. Bên ngoài ánh nắng vàng ấm áp, nhưng trong đại điện tương đối lạnh lẽo. Pho tượng Phật màu vàng ngư trên bảo tọa, nhìn cô bằng ánh mắt từ bi.

Cẩn Tri ba quỳ chín dập đầu trước tượng phật. Cho tới khi đằng sau xuất hiện một người, cô mới ngẩng đầu nhìn anh, ngẩn ra trong giây lát.

Rời khỏi chính điện, Cẩn Tri thầm nghĩ, người đàn ông này hơi kì quặc. Anh ta muốn xem tướng mạo của Phật có khác gì con người?

Bên ngoài bầu trời trong xanh, ánh nắng phủ một màu vàng nhạt lên ngôi chùa, một mùi hương mới pha trộn giữa cỏ cây và đất sét thoang thoảng trong không gian. Cẩn Tri dạo một lượt rồi dừng bước trước ông thầy bói. Trò chuyện một lúc, cô vô tình nhìn thấy người đàn ông vừa rồi. Anh đang xếp hàng nhận cơm chay.

Cô không chú ý đến anh ta nữa. Một lúc sau, cô nhận hai miếng bánh đậu xanh. Đang cắm cúi bước đi, trước mặt cô xuất hiện đôi giày đàn ông màu đen và đôi chân dài. Anh dừng dưới ánh nắng, gương mặt hơi ửng đỏ.


Cẩn Tri đưa bánh cho anh: “Anh ăn đi!”

Anh ăn hai chiếc bánh, lông mày hơi nhíu lại. dường như có chút không vui.

“Tôi biết cô gặp phải chuyện đáng sợ”. Anh nói: “Tôi có thể giúp cô”.

Xung quanh vẫn yên tĩnh như thế, chỉ có ngọn gió thổi lá cây xào xạc. Cẩn Tri hơi thất thần. Vừa định thốt ra câu: “Anh có chân có tay, tướng mạo tử tế, sau này đừng giở mấy trò lừa đảo như vậy”, cô đột nhiên sững người, thẫn thờ nhìn anh.

Không biết người đàn ông này chui từ đâu ra? Tại sao…tại sao cô lại nhìn thấy tương lai? Một ngày nào đó, cô và anh ngồi trong ngôi nhà gỗ bên sườn núi, xunh quanh đều là thiết bị và máy tính đen sì. Hai người ôm nhau, nước mắt chảy dài xuống gò má.

Tại sao…tại sao cô còn nhìn thấy, mình và người đàn ông này sóng bước bên nhau dưới hàng cây trong bóng đêm. Giữa hai người là một bé trai có cái đuôi đằng sau. Cô bế bé trai lên, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc. Con người sao lại mọc đuôi nhỉ? Lẽ nào là quái vật?

Cẩn Tri đoán đầu óc của mình có vấn đề nên mới tưởng tượng ra cảnh tương lai như vậy. Nhưng khi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt thâm trầm của người đàn ông, trái tim cô bất giác loạn nhịp, hai má cũng nóng ran. Cô liền quay người bỏ đi. Anh cất tiếng ngập ngừng ở phía sau: “Cô gái, xin cô đừng đi…”

Cẩn Tri rảo bước càng nhanh hơn, để mặc người đàn ông đi theo mình. Thế nhưng…cô cúi đầu, nhìn hai chiếc bóng gần kề trên mặt đất. Tại sao trong mắt cô lại dâng tràn giọt lệ, khiến cô không nhìn rõ đường, cũng chẳng nhìn rõ thứ gì cả.

Ánh chiều tà phủ xuống ngon núi khiến khu rừng được nhuộm một màu vàng óng. Ngôi nhà gỗ không một tiếng động. Ứng Hàn Thời mở mắt, ngồi dậy, bất động hồi lâu.

Mỗi khi tỉnh lại, anh đều có cảm giác đầu nặng trĩu, thần trí mơ màng, kí ức như một bãi bùn lầy hỗn độn, một lúc sau mới dần trở nên rõ ràng.

Ngồi thêm một lúc, Ứng Hàn Thời mới đứng dậy. Có những việc đã trở thành thói quen. Ví dụ anh sẽ đi đến trước tấm bảng trắng, viết lên con số mới rồi mới ra khỏi nhà, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, sau đó cúi xuống dòng suối, vốc nước rửa mặt.

Ứng Hàn Thời ngồi bên dòng suối như pho tượng đá một lúc rồi mới đứng lên, chầm chậm đi về nhà. Trong phòng tối mờ mờ, anh liền bật đèn. Ngọn đèn vàng lập tức chiếu sáng khuôn mặt của Cẩn Tri. Ứng Hàn Thời lặng lẽ nhìn cô, toàn thân không nhúc nhích. Vào thời khắc đó, vì quá mong ngóng và chờ đợi nên cơ thể anh trở nên cứng đờ và ngưng trệ.

Anh đứng bên cạnh giường một lúc nhưng cô vẫn không có chút động tĩnh, Đôi tai thú và cái đuôi bỗng dưng lộ ra ngoài, chỉ là thõng xuống chứ không ngoe nguẩy như mọi khi.

Cuối cùng, Ứng Hàn Thời quay người định đi ra ngoài. Đúng lúc này, đôi tai thú của anh hơi run run. Anh lập tức dừng bước, đứng bất động. Có một thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào đuôi anh. Ứng Hàn Thời từ từ quay người. Cẩn Tri nằm thẳng trên giường, đôi mắt đen nhánh của cô như bị một lớp sương mù che phủ, cặp lông mày khẽ rung rung dưới ánh đèn. Cô nhìn anh đăm đăm, ngón tay đang chạm nhẹ vào chiếc đuôi của anh.

Hai người không ai lên tiếng cũng chẳng có hành động nào khác mà lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu. Sau đó, Ứng Hàn Thời quỳ một chân xuống cạnh giường, bế Cẩn Tri ra khỏi giường rồi ôm cô vào lòng. Từng giọt nước mắt lăn dài xuống gò má cô. Anh siết chặt vòng tay tựa như muốn hòa tan thân thể cô vào thân thể mình. Cẩn Tri nghe thấy tiếng anh thở dài, phảng phất như đang cố gắng đè nén tâm tình nào đó. Cổ họng cô đau rát, mãi mới có thể cất giọng khản đặc: “Ứng …Hàn …Thời…”

Anh vùi mặt vào hõm vai cô, bật khóc thành tiếng. Vào thời khắc này, mỗi tế bào trên thân thể không còn một chút sức lực của Cẩn Tri đều rất đau, mỗi mạch máu đều đang kêu gào dữ dội.

“Ứng Hàn Thời…Ứng Hàn Thời…” Cô không ngừng gọi tên anh bằng một giọng yếu ớt như không thể yếu ớt hơn. Sau đó, cô khóc không thành tiếng, khóc đến mức gần như suy sụp.

Khu rừng vô cùng tĩnh mịch, chỉ có tiếng chim chóc ríu rít và tiếng côn trùng kêu rả rích. Trong ngôi nhà gỗ, Cẩn Tri tựa vào đầu giường. Vì nằm quá lâu nên hiện giờ cô vẫn chưa thể động đậy. Ứng Hàn Thời ngồi bên cạnh, dùng khăn mặt ấm lau mặt, tay và đôi chân lạnh giá của cô. Từ đầu đến cuối, cô không rời khỏi mắt anh.

“Em muốn ăn gì?” anh dịu dàng mở miệng: “À, bây giờ em chỉ có thể ăn cháo loãng. Anh sẽ đi nấu ngay”.

“Không sao đâu, em không cảm thấy đói!” Cẩn Tri đáp khẽ. Thế là anh ngồi yên, nắm chặt bàn tay cô.

Ánh mắt Cẩn Tri vô tình dừng lại ở tấm bảng trắng sau lưng Ứng Hàn Thời, nhìn thấy con số 716 và hàng chữ: Mỗi lần thoát khỏi lại tăng thêm một lần, cô ngây ra vài giây rồi hỏi anh: “716 lần ư?”


Anh nở nụ cười dịu dàng với cô: “Ừ!”

Cẩn Tri không tiếp lời mà cúi xuống nhìn đôi bàn tay của hai người đang đan vào nhau.

“Khó chịu đựng lắm phải không anh?” Cô chợt hỏi một câu ngốc nghếch.

Anh cười: “Cũng không đến nỗi”.

Cẩn Tri nhẹ nhàng sờ đầu anh: “Sau này…”

Sau này, em sẽ không bao giờ để anh cô đơn, không bao giờ để anh một mình trong rừng sâu hoang vắng, gìn giữ tương lai của chúng ta nữa.

Như đọc hiểu những lời Cẩn Tri chưa nói thành lời, ánh mắt anh thấp thoáng ý cười. Sau đó, anh cúi xuống hôn cô.

Ứng Hàn Thời đặt Cẩn Tri ngay ngắn trên giường rồi cũng nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng. Cẩn Tri lại rơi lệ. Anh liền chạm gương mặt mình vào gương mặt cô, hôn đi giọt nước mắt của cô. Còn chiếc đuôi nhẹ nhàng quấn quanh thắt lưng Cẩn Tri, khiến toàn thân cô áp sát vào người anh. Giữa hai người không còn một khe hở, tựa như cuối cùng họ cũng đã hợp nhất, trở thành một chỉnh thể.

**

Một tháng sau.

Bây giờ đã vào mùa đông, khu vực rừng núi giá lạnh hơn thành phố. Trang Xung mặc áo phao, nằm ngửa trên bãi cỏ trước cổng trường học, miệng ngậm điếu thuốc lá. Anh ta chơi cờ với Cố Tế Sinh bị thua nên phải ở đây hứng gió lạnh cho đến khi nào thành cục đá mới được về nhà.

Học sinh đã được nghỉ học, Nhiếp Sơ Hồng đang nấu lẩu ở trong sân, Cố Tế Sinh chắc chắn độc chiếm chiếc tivi rồi. Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bay tới, mặc dù hơi lạnh nhưng Trang xung vẫn có cảm giác thanh thản, dễ chịu. Nhắc tới mới nhớ tay nghề nấu nướng của Tiểu John, không biết anh ta và hai người kia gần đây thế nào?

Vừa nhắm mắt, Trang Xung đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo quen thuộc dưới dốc núi. Anh ta liền mở mắt, lập tức bắt gặp gương mặt kim loại màu xám ở ngay trên đầu mình. Tiêu Khung Diễn cười ngoác miệng: “Tiểu Xung, lẽ nào chúng ta tâm linh tương thông? Cậu có linh cảm là tôi sẽ đến nên chờ sẵn ở ngoài này để đón tôi phải không?”

Trang Xung mỉm cười, đứng dậy: “Chuẩn đấy!” Vừa định dang hai tay ôm lấy anh chàng người máy, anh ta đột nhiên nhìn thấy hai người ở phía sau. Toàn thân anh ta tựa hồ hóa đá, miệng há hốc.

Ứng Hàn Thời nắm tay Cẩn Tri, chỉ mỉm cười chứ không nói một lời.

Cẩn Tri lên tiếng: “Sao thế? Anh không nhận ra tôi à?” Ngữ khí của cô mang một vẻ trêu chọc nhưng cũng rất dịu dàng.

Trang Xung ngơ ngẩn vài chục giây mới đẩy Tiêu Khung Diễn ra rồi chạy đến bên Cẩn Tri. Anh ta từng vô số lần tưởng tượng cảnh gặp lại cô. Nhưng khi niềm vui đến quá bất ngờ, tự dưng anh không biết nên làm thế nào, chỉ nắm tay cô, lắp bắp một câu: “Cô…cô trở về là tốt rồi”. Sống mũi Cẩn Tri cay cay, cô liền giơ tay ôm anh ta.

Nghe thấy tiếng động, Nhiếp Sơ Hồng liền chạy ra cổng trường. Chứng kiến cảnh tượng này, anh liền dừng bước. Cố Tế Sinh cũng đi theo, nghi hoặc nhìn bọn họ.

Cẩn Tri mắt ngấn lệ, mỉm cười với hai người đàn ông. Viền mắt Nhiếp Sơ Hồng cũng đỏ hoe, khóe miệng cong lên.

Buổi tối, Tiêu Khung Diễn trổ tài nấu nướng. Nhiếp Sơ Hồng lôi hết rượu Cố Tế Sinh cất giữ ra, khiến anh ta tức đến mức nhốt mình trong phòng, hỏi thế nào cũng không chịu lộ diện. Cuối cùng, Tiêu Khung Diễn phải làm một chiếc bánh ga-tô vị cà phê mà Cố Tế Sinh ưu thích, anh ta mới chịu nguôi giận.

Trong sân đốt một chậu than, đặt một chiếc bàn. Tiêu Khung Diễn vừa lắp nồi lẩu và một bàn đầy thức ăn, mọi người liền lấy nghế ngồi xung quanh. Thấy Ứng Hàn Thời ngồi lên chiếc nghế nhỏ, chân không có chỗ để, Cẩn Tri hỏi: “Anh ngồi như vậy liệu có khó chịu không?” Tiêu Khung Diễn lập tức vào phòng lấy chiếc ghế mây dễ chịu cho ngài chỉ huy.

Ứng Hàn Thời không quen ngồi trên chiếc ghế bé đến thế nên cũng chẳng từ chối. Thấy Cẩn Tri thấp hơn hẳn mình, anh liền cầm tay cô, hỏi: “Em có muốn ngồi lên đùi anh giống như ở nhà không?”

Xung quanh có bao nhiêu người, Cẩn Tri bất giác đỏ mặt, liền trừng mắt với Ứng Hàn Thời, Nhiếp Sơ Hồng chỉ cười cười, còn Trang Xung lên tiếng: “Ôi trời, đừng có tình cảm đắm đuối như thế chứ!”

Tiêu Khung Diễn chống hai tay lên thắt lưng, đắc ý mở miệng: “Thế này vẫn chưa là gì đâu! Cậu không biết họ…” Cẩn Tri vội vàng bịt miệng anh chàng người máy lại, còn Ứng Hàn Thời thì xách cậu ta ném sang một bên.

Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí hết sức vui vẻ. Cẩn Tri vẫn một chén đã say, ngả vào lòng Ứng Hàn Thời từ bao giờ, yên lặng hít hà mùi hương quen thuộc trên áo sơ mi của anh, lắng nghe anh trò chuyện với mọi người. Cô chưa từng chứng kiến Ứng Hàn Thời uống rượu, hôm nay mới biết, càng uống, đôi mắt anh càng tỉnh táo. Mặc dù khuôn mặt đỏ rực nhưng anh không hề say. Tiêu Khung Diễn ngồi bên cất giọng tự hào: “Mọi người không biết đâu, trước kia, mỗi khi uống rượu, lão đại đều có thể hạ gục tất cả phi công trên phi thuyền ấy chứ!”

Mới uống có nửa tiếng, Trang Xung đã gục xuống bàn, ngáy khò khò. Cố Tế Sinh mặt đỏ như trái cà chua chín, chạy ra ngoài hát vang. Nhiếp Sơ Hồng có tửu lượng tốt nhất nhưng cũng đã bắt đầu ngây ngây. Anh châm điếu thuốc, từ từ nhả khói, một lúc sau tựa vào thành ghế, chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Khung Diễn xuống bếp dọn dẹp, trong sân chỉ còn lại Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri. Cô tựa vào người anh, nghĩ bụng bọ họ đúng là những người bạn tốt. Vừa rồi, chẳng ai nhắc đến chuyện quá khứ, cũng không hỏi cô đã trải qua những chuyện gì mà chỉ vui vẻ đón tiếp mà thôi.

Xung quanh rất yên tĩnh. Dần dần Cẩn Tri nghe thấy tiếng tuyết rơi. Cô ngẩng đầu, bắt gặp hoa tuyết đang bay lất phất giữa không trung. Ứng Hàn Thời liền cúi xuống hôn cô. Sau đó, anh bế cô đi vào căn phòng Nhiếp Sơ Hồng đã chuẩn bị sẵn. Trong phòng rất ấm áp. Dù sao cũng vừa chuốc rượu nên thân thể Ứng Hàn Thời có một ngọn lửa đang bốc cháy. Nhìn gương mặt ửng đỏ của Cẩn Tri, anh càng khó có thể kiềm chế bản thân. Cẩn Tri bị anh đè xuống giường, cô chỉ nhìn anh chăm chú mà không lên tiếng. Ứng Hàn Thời giữ lấy hai cổ tay cô, thưởng thức từng tấc da tấc thịt của cô rồi tiến sâu vào trong cô hết lần này đến lần khác khiến cô chỉ có thể cong mình dưới thân anh. Hai người cùng hít thở, cùng run rẩy, tựa như trong đêm tối tuyết rơi đầy trời này chỉ còn lại bọn họ mà thôi.

Sau đó, Cẩn Tri chìm vào giấc nồng. Tuy không nỡ rời xa thân thể mềm mại trong vòng tay nhưng Ứng Hàn Thời vẫn xuống giường, mặc quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.

Tiêu Khung Diễn đã chờ sẵn từ bao giờ, anh ta cười nói: “Lão đại, tất cả đã chuẩn bị xong rồi. Anh có muốn đi xem không?”

Ứng Hàn Thời gật đầu: “Có chứ, chú vất vả rồi”.

Hai người nhanh chóng đi tới ngọn núi nằm phía sau trường học. Bây giờ là nửa đêm, tuyết đã ngừng rơi, ánh trăng lấp ló trên bầu trời. Biển hoa đỗ quyên ở đây đã tàn từ lâu, lá cây cũng rụng sạch nhưng trên cành cây đọng vô số giọt tuyết trắng xóa, nhìn từ xa giống như tuyết đang nở rộ. Cảnh đẹp chẳng khác nào trong giấc mộng.

Một chiếc giường Kinhsize đang được đặt ở giữa biển hoa. Khi Ứng Hàn Thời và Tiêu Khung Diễn tới nơi, Trang Xung đang cài những bông hoa hồng quanh mép giường. Nhiếp Sơ Hồng đang treo những ngọn đèn đủ loại màu sắc trên ngọn cây còn Cố Tế Sinh đứng ở mỏm núi, tập hát khúc nhạc hôn lễ.

“Lão đại thấy thế nào?” Tiêu Khung Diễn hỏi.

Ứng Hàn Thời chắp hai tay sau lưng, mắt sáng lấp lánh: “Rất tốt!”.

Tiêu Khung Diễn đi tới, Trang Xung tỏ ra ăn ý, liền đập tay với anh ta. Nhiếp Sơ Hồng nhảy từ trên cây xuống, lấy một bó hoa hồng đưa cho Ứng Hàn Thời: “Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi. Chúng tôi sẽ rút ngay bây giờ, anh mau đưa nữ nhân vật chính của mình đến đây đi!”.

Ứng Hàn Thời đỏ mặt, nhận bó hoa: “Cảm ơn anh!” Nhìn những cánh hoa dày dặn, anh chợ nhớ tới cách đây rất lâu, cũng chính tại nơi này, Cẩn Tri cầm cánh hoa, nói với anh: “Anh xem có giống tai anh không?” Trong lòng như có muôn vàn sợi tơ mềm mại quấn quanh, anh quay người,, để lộ cái đuôi ra ngoài, từ tốn mở miệng: “Được rồi, tôi về trường đón cô ấy đây!” Vừa dứt lời, anh liền vụt đi như sao băng, bay về nơi có Cẩn Tri.

Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung lắc đầu, mỉm cười. Tiêu Khung Diễn có chút căng thẳng, chắp tai vái với ánh trăng: “Mong ông trời phù hộ lão đại cầu hôn thành công”.

Ứng Hàn Thời ôm bó hoa đi vào, Cẩn Tri vẫn đang say giấc nồng. Anh liền ngồi xuống cạnh giường.

Vào thời khắc này, anh đã mặc comple chỉnh tề, nhẫn cũng đã chuẩn bị sẵn. Ngồi được một lúc, anh rút từ túi áo sơ mi ra cuốn sổ hộ khẩu và chứng minh thư. Vừa rồi, Trang Xung không đề cập anh nên sử dụng hai thứ quan trọng này như thế nào trong quá trình cầu hôn. Ứng Hàn Thời ngẫm nghĩ rồi kẹp hai thứ đó vào bó hoa hồng, ở vị trí vô cùng bắt mắt. Anh khẽ mỉm cười, làm vậy chắc không sai đâu.

Cô vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đều, gương mặt dịu dàng, giơ tay là có thể chạm vào. Ứng Hàn Thời lặng lẽ chờ đợi. Cái đuôi cứ đung đưa sau lưng, còn đôi tai thú thì vểnh lên. Bên ngoài lại có tuyết rơi. Từng bông hoa tuyết trắng muốt đậu bên cửa sổ. Ứng Hàn Thời cúi đầu, gương mặt thấp thoáng nụ cười diu dàng.

Hóa ra, điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này là cuối cùng anh cũng gặp được em vào ngày ấy, tháng ấy, năm ấy.