Người Mẹ Năng Lượng Cao

Chương 4



Ánh mắt nữ chưởng quầy sáng lên, nhiệt tình chào đón, “Ai da, Phương tiểu thư, bổn tiệm mới nhập về một lô son phấn hạng nhất, ngài vào nhã gian ngồi, ta lấy cho ngài xem nhé?”

Phương tiểu thư giơ tay ngắt lời nữ chưởng quầy, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Thư Hàm, “Vị đại nương này vừa nói tường vi thủy sao?”

Lúc Giang Thư Hàm nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của nữ chưởng quầy, giống như chưa từng nghe qua nước hoa, trong lòng có chút thất vọng.

Bây giờ nhìn thấy có khách quý tới cửa, cô thấy mình không thể tiếp tục con đường bán nước hoa nữa, đang định đến nơi khác nhìn xem. Không ngờ vị Phương tiểu thư này lại mở miệng nói chuyện với cô.

Giang Thư Hàm ngẩn người, tường vi thủy? Đúng rồi, thời cổ đại gọi nước hoa là tường vi thủy.

Thời Nam Tống, Lưu Khắc Trang có thơ, “Tiên đế cung nhân tổng đạo trang, diêu chiêm lăng bách lệ thành hành. Cựu ân kháp tự tường vi thủy, tích tại la y đáo tử hương.”

Tường vi thủy này chính là thứ mà các thế hệ sau gọi là nước hoa.

Nguyên chủ xuất thân từ tầng dưới chót, đương nhiên không biết đến tường vi thủy, vừa nãy Giang Thư Hàm chỉ thử hỏi chưởng quầy một chút. Nếu như ở thời cổ đại có nước hoa, cô sẽ lấy ra bán. Còn nếu không có, cô sẽ đổi thứ khác vậy.

Không nghĩ tới ở nơi nhỏ bé này còn có người biết đến tường vi thủy, Giang Thư Hàm khen ngợi, “Đúng vậy. Quả nhiên Phương tiểu thư kiến thức rộng rãi.”

Phương tiểu thư còn chưa kịp mở miệng, nha hoàn bên cạnh nàng đã đắc ý nói, “Đương nhiên rồi. Tiểu thư nhà chúng ta chính là con gái huyện lệnh, cái gì mà chẳng biết. Có điều, tường vi thủy là cống phẩm Đại Thực quốc tiến cống cho Lương quốc, một năm cũng chỉ có hơn ba mươi lọ, đại nương muốn mua thì đến nhầm chỗ rồi.”

Đương nhiên cũng có thể ngồi thuyền đến Đại Thực quốc mang một ít trở về Lương quốc, chỉ là thứ này rất được các quý phụ yêu thích, trong kinh thành không biết có bao nhiêu người nhón chân mong chờ, làm sao có thể đến phiên một nơi nhỏ bé như huyện An Chiếu chứ.

Sở dĩ Phương tiểu thư biết, là vì nàng có một biểu tỷ vào cung làm phi, lúc đầu rất được hoàng đế sủng ái. Đã từng ban cho biểu tỷ một lọ. Cô cô tiến cung vấn an biểu tỷ, sau khi trở về khoe ra nàng mới biết được.

Giang Thư Hàm móc trong tay áo ra một bình nước hoa nhỏ, “Phương tiểu thư nhìn xem.”

Trên mặt Phương tiểu thư khó nén vẻ kinh ngạc. Nhưng nàng đang đội mũ có màn, khiến người khác không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt.

Trong tay Giang Thư Hàm đúng là một lọ tường vi thủy, là nước hoa hương thược dược của hãng RE, giá cả phải chăng, dung tích 40 ml, đựng trong lọ thủy tinh màu đen trong suốt.

Giang Thư Hàm mới dùng vài lần, cô mở nắp, xịt vài cái vào không khí, “Các ngươi ngửi xem.”

Mùi hương thoải mái thanh tân kết hợp với mùi ngọt của son phấn, lưu hương rất lâu trong không khí.

Phương tiểu thư kinh ngạc đến không nói nên lời, “Ngươi… Ngươi…”

Mùi hương này còn lưu lại lâu hơn cô cô nói nhiều.

Giang Thư Hàm vuốt cái lọ, yêu thích không buông tay, “Năm đó ta tình cờ cứu được một vị quý nhân, may mắn được tặng cho lọ tường vi thủy này. Vốn dĩ còn định giữ nó làm của hồi môn cho con gái, đáng tiếc, ai… Nếu như có ai ra giá thích hợp, ta sẽ bán cho người đó ngay.”

Phương tiểu thư hơi động đậy, đôi tay không tự giác nắm chặt.

Nha hoàn bên cạnh nàng lập tức hiểu ý, thấy Giang Thư Hàm ăn mặc giản dị, bèn vươn một bàn tay ra, “Đại nương, tiểu thư nhà chúng ta ra giá năm trăm lượng. Đúng là tường vi thủy này rất quý, nhưng An Chiếu chúng ta chỉ là một nơi nhỏ bé, ngươi nói xem, làm gì có nhà nào chịu bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua thứ đồ không thực dụng kia chứ.”

Nha hoàn cho rằng Giang Thư Hàm không có kiến thức gì, nhưng lại không nghĩ tới bị cô dùng một câu phá hỏng, “Lúc trước vị quý nhân kia nói với ta, lọ tường vi thủy này trị giá thiên kim đấy.”

Thật ra, trị giá thiên kim chỉ là cách nói khoa trương. Tuy rằng tường vi thủy quý giá, nhưng cùng lắm chỉ trị giá hơn một ngàn lượng bạc mà thôi.

Nha hoàn cười nói, “Đại nương, chỉ ở kinh thành mới có mức giá này, chứ người An Chiếu chúng ta làm gì có khả năng, chỉ những người có thuyền riêng, không muốn ra ngoài mới mua với mức giá này thôi.”

“Nếu ngươi không đủ khả năng thì thôi vậy.” Giang Thư Hàm nắm chặt cái lọ, xoay người muốn đi.

Vốn dĩ nha hoàn định mua với giá thấp, nhưng không ngờ Giang Thư Hàm lại cứng rắn như vậy, một lời không hợp liền đi.

Nàng vừa lo tiểu thư sẽ trách mình không được việc lại vừa lo vị đại nương này sẽ bán nước hoa cho người khác, vội vàng chạy theo ngăn cản, “Ai, ngươi gấp cái gì, ta đâu có nói mình không đủ khả năng.”

Nàng vươn tay ra, “Thế này đi, 550 lượng. Đây là giá cao nhất ta có thể trả rồi.”

Giang Thư Hàm ngẫm nghĩ, lại giơ thêm một ngón tay, “600 lượng, các ngươi lời những 400 lượng rồi đấy.”

Nha hoàn khẽ cắn môi, “560 lượng.”

Hai người cò kè mặc cả nửa ngày, cuối cùng cũng chốt giá 575 lượng.

Trong lúc hai người thương lượng giá cả, Phương tiểu thư đã trực tiếp lên lầu hai, nữ chưởng quầy vui sướng giới thiệu các loại son phấn cho nàng. Chờ hai người Giang Thư Hàm thương lượng xong thì nàng cũng chọn xong đồ, đi xuống nói với nữ chưởng quầy, “Giao toàn bộ những thứ ta vừa chọn đến huyện nha.”

Nữ chưởng quầy mừng rỡ không khép được miệng, cầm khăn tiễn bọn họ ra ngoài, “Vâng ạ.”

Giang Thư Hàm thu ngân phiếu, chọn mua 50 khối bồ kết và 50 túi đậu tắm trong tiệm.

Rời khỏi cửa hàng son phấn, cô lại đến tiệm vải mua sợi gai, đến tiệm lương thực mua lương thực phụ và lương thực tinh, đến cửa hàng binh khí mua đao kiếm và dao găm, đến tiệm tạp hóa mua túi đựng nước, đến tiệm giày mua giày.

Cô còn mua thêm một cái túi lớn để đựng đồ linh tinh, đại bộ phận đồ vật đều để trong không gian, còn lại xách về chỗ ở.

Giang Thư Hàm xách đồ đi vào trong sân, thấy Liễu Nhị Lang đang giúp Liễu Tân dỡ lương thực.

Trong tay Liễu Nhị Lang chỉ có 43 lượng bạc, mua một con ngựa đã hết 35 lượng, chiếc xe đẩy phía sau lại tốn thêm một lượng bạc nữa, mua muối thô hết hai lượng bạc, còn lại năm lượng bạc dùng hết vào mua một ngàn hai trăm cân lương thực phụ.

Liễu Tân lại có khá nhiều bạc, có mua năm lần vẫn thừa.

Tộc trưởng thấy cô trở về thì gật đầu.

Liễu Nhị Lang thò tay qua, muốn tiếp nhận đồ vật trong tay cô, “Nương, người lấy đâu ra tiền mua mấy thứ này thế?”

Giang Thư Hàm bịa đặt lung tung, “Vừa nãy ta thấy một tên buôn người định dùng thuốc mê bắt cóc trẻ con trên đường, ta tiến lên đoạt lại đứa trẻ đó. Thế nên người nhà nó đưa ta mấy thứ này để cảm ơn.”

Ánh mắt Liễu Nhị Lang sáng lên, “Như vậy cũng tốt quá rồi đó?”

Thế mà lại có nhiều bồ kết và đậu tắm như vậy, chẳng lẽ đám người này kinh doanh son phấn sao?

Tộc trưởng và Liễu Tân cũng có chút kinh ngạc, nhưng không nói gì thêm.

Giang Thư Hàm vòng đến trước mặt tộc trưởng, “Tộc trưởng, ta cảm thấy chúng ta nên bắt tay vào chuẩn bị thôi.”

Tộc trưởng nhìn cô một cái, “Tại sao ngươi cứ khăng khăng muốn chạy trốn ra ngoài thế?”

Giang Thư Hàm bị ông ấy hỏi cho nghẹn họng, vô nghĩa, thời cổ đại làm gì có kháng sinh, mà dịch chuột còn tấn công vào sức đề kháng của cơ thể. Nguyên chủ đã hơn bốn mươi tuổi, hàng năm còn phải lao động, một khi nhiễm dịch chuột thì sẽ chết ngay lập tức.

“Bên ngoài rất loạn.” Tộc trưởng khẽ thở dài.

Giang Thư Hàm không còn lời nào để nói. Lời này cô không thể phản bác.

Trong kiếp thứ hai, nguyên chủ điều khiển dư luận, khiến không ít người bị nàng cổ động chạy khỏi phủ Thanh Châu. Chỉ có ba mươi phần trăm người chết bởi dịch chuột. Đại đa số chết trong tay thổ phỉ và phản động.

Giang Thư Hàm cứng nhắc nói, “Chúng ta phải chuẩn bị cho phương án tồi tệ nhất. Không thể trông cậy vào mỗi huyện lệnh. Ôn dịch không phải thứ dễ dàng khống chế như vậy.”

Kiếp trước cô cũng từng trải qua dịch SARS. Nhưng ở thời đại và quốc gia của cô có điều kiện chữa trị tân tiến, tố chất của quan viên rất tốt.

Mà ở cổ đại, quan viên chẳng bao giờ làm được những chuyện thiết thực, nhẫn tâm tuyệt tình. Điều kiện chữa trị hoàn toàn không thể theo kịp, cũng chẳng có thuốc kháng sinh. Hơn nữa dân cư phủ Thanh Châu thưa thớt, muốn khống chế khó càng thêm khó.

Liễu Tân cũng khuyên theo, “Cha, con cảm thấy thím nói rất đúng. Lỡ như thật sự có dịch chuột, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tộc trưởng bị hai người làm cho dao động, lập tức bảo Liễu Tân và Liễu Nhị Lang trở về thôn thông báo cho mọi người, “Nói với bọn họ, có lẽ sắp có dịch chuột xảy đến, để bọn họ tự mình quyết định đi.”

Sau đó, ông ấy lại nói, “Nhất định phải khuyên bọn họ vào thành.”

Giang Thư Hàm chú ý tới những nhà tộc trưởng nhắc đến đều có điều kiện rất khá, quan trọng hơn, những nhà này còn có rất nhiều người lao động.

Thảo nào ở kiếp thứ nhất, tộc trưởng không dẫn theo một nhà nguyên chủ chạy trốn.

Bởi vì trong gia đình nguyên chủ, phụ nữ và trẻ nhỏ chiếm đại đa số, dẫn theo bọn họ chạy nạn tương đương với mang theo một đống trói buộc.

Liễu Tân và Liễu Nhị Lang lần lượt đánh xe ngựa trở về.

Giang Thư Hàm cũng không nhàn rỗi, “Ta đi thăm cháu gái. Ngài có đi cùng không?”

Tộc trưởng sửng sốt, ông ấy đi làm gì.

Giang Thư Hàm thử nói, “Ngài không quen biết Điền đại phu sao?”

Ở kiếp thứ hai, Điền đại phu và tộc trưởng đồng hành cùng nhau. Bởi vì có hắn ở đây, cho nên hơn phân nửa đoàn người tộc trưởng không có ai nhiễm dịch chuột.

Nếu phải bắt tay vào chuẩn bị, cô cho rằng nhất định tộc trưởng sẽ đưa theo một nhà Điền đại phu.

Tộc trưởng lắc đầu. Ngày thường ông ấy rất ít khi vào thành, chỉ có thể coi như biết mặt Điền đại phu.

Giang Thư Hàm nghĩ lại, có lẽ Liễu Võ và Điền đại phu mới là chỗ quen biết. Dù gì Liễu Võ cũng là nha dịch, vô cùng thân quen với những chủ cửa tiệm khác nhau.

Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

Giang Thư Hàm hỏi thăm đường tới y quán của Điền đại phu.

Y quán không lớn, có một lão nhân râu tóc bạc hơn nửa đang ngồi bắt mạch, bên cạnh còn có một dược đồng đang bốc thuốc cho người bệnh.

Chờ người bệnh cầm gói thuốc rời đi, Giang Thư Hàm mới tiến lên hỏi thăm ba người Liễu Đại Lang.

Dược đồng suy nghĩ rồi gật đầu một cái, “Hai canh giờ trước mới tới đây, đã lấy thuốc về, bọn họ nói muốn tìm chỗ nghỉ chân trước. Khi nào đỡ mới trở về.”

Dược đồng lải nhải nói, “Thật ra sư phó đã nói với hắn, lấy thuốc về rồi thì không cần ở lại huyện thành nữa. Nhưng hắn lại không nghe, nói là mẹ ruột phân phó. Ta chưa từng thấy ai như vậy luôn.”

Giang Thư Hàm mỉm cười, Liễu Đại Lang cũng biết nghe lời thật, “Bọn họ có nói sẽ nghỉ chân ở đâu không?”

Dược đồng lắc đầu, “Không nói.” Hắn chỉ sang bên phải, “Ngươi ra cửa quẹo phải đi hai trăm bước là sẽ thấy một chỗ nghỉ chân, giá khá rẻ, có nhiều người kinh doanh nghỉ chân ở đó lắm.”

Giang Thư Hàm cảm ơn rồi rời đi.

Dựa theo phương hướng dược đồng nói, rất nhanh đã tìm thấy chỗ nghỉ chân kia, cô lên tiếng hỏi tiểu nhị.

Tiểu nhị dẫn cô đi vào.

Điều kiện chỗ nghỉ chân này so với ký túc xá trường Giang Thư Hàm theo học trong kiếp trước còn kém hơn, hành lang nhỏ hẹp, ban ngày ban mặt, tiểu nhị còn phải dùng đèn dầu mới có thể không đâm vào tường.

Thật vất vả mới đi đến nơi, gõ cửa xong, Giang Thư Hàm nhìn thấy Trương thị.

Căn phòng nhỏ không đến năm mét vuông, chỉ có một chiếc giường và một cái bàn, đến một nơi để đặt chân cũng không có, muốn bao nhiêu đơn sơ thì có bấy nhiêu đơn sơ.

“Nương? Sao người lại tới đây?” Trương thị có chút kinh ngạc.

Giang Thư Hàm đi vào, nhìn thấy Hoa Nhi đang ngủ trên giường, rồi lại nhìn khắp nơi, hạ giọng hỏi, “Lương thực của các con đâu?”

“Đang để ở sân sau, có tướng công ở đó trông rồi ạ.”

Những nơi âm u ẩm ướt là chỗ loài chuột yêu thích nhất, căn bản không thích hợp để dưỡng bệnh.

Giang Thư Hàm lập tức bảo Trương thị đi thu dọn đồ đạc, “Chúng ta dọn tới chỗ tộc trưởng trước.”

Chắc chắn đêm nay Liễu Tân và Liễu Nhị Tam Lang không trở về. Trong nhà chỉ có tộc trưởng, Liễu Võ và cô, có thể vào ở được.

Nếu không có phương tiện, cô cũng có thể thuê một gian phòng khác sạch sẽ thoải mái hơn.

Chờ Phương huyện lệnh xác định Trần Lưu có dịch chuột, cũng không cần đích thân chạy tới thông báo cho bọn họ.

Trương thị nóng nảy, “Nương, chúng con vừa mới giao tiền. Nếu cứ vậy mà đi, bọn họ có hoàn lại tiền không?”

Vừa mới ở được hai canh giờ đã phải trả phòng, quá mệt mỏi.

Tiền thì không thể hoàn lại. Nhưng Giang Thư Hàm nào còn lo lắng cái này, cô vẫy tay, chỉ vào một nơi thấm ướt nước mưa trên mặt tường, “Nơi này không thích hợp để dưỡng bệnh.”

Nói xong, cô cũng không để ý tới Trương thị, xoay người rời đi.

Trương thị thấy mẹ chồng quyết tâm thì cắn chặt răng, bắt đầu thu thập tay nải.

Giang Thư Hàm đi đến sân sau thì phát hiện Liễu Đại Lang đang nằm trên túi lương thực nhà mình ngủ ngon lành.

Một nơi lạnh lẽo như vậy, cũng không biết làm sao hắn có thể ngủ say đến thế.

Giang Thư Hàm tiến lên vỗ bả vai hắn.

Liễu Đại Lang mơ màng tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt, “Nương? Sao người lại ở đây?”

“Nương vào thành có chút việc, con như vậy là không được, ngoài trời lạnh như thế, con mà cứ ngủ ở bên ngoài thì nhất định sẽ sinh bệnh đấy.”

Liễu Đại Lang tự tin vỗ ngực, “Nương, sức khỏe của con rất tốt.”

Giang Thư Hàm nhìn đứa con trai to xác, “Được rồi, đi nhanh thôi.”

Liễu Đại Lang sảng khoái hơn Trương thị, cái gì cũng không hỏi, mẹ ruột nói cái gì thì chính là cái đó, một câu vô nghĩa cũng không hỏi.

Hai người khua xe bò từ cửa sau đi ra, vòng đến chỗ dừng chân phía trước, Giang Thư Hàm đi vào gọi Trương thị ôm đứa trẻ lên xe.

Trương thị lại đưa Hoa Nhi cho Giang Thư Hàm ôm, xoay người đi vào chỗ dừng chân.

Đã nói một ngày dừng chân mười hai canh giờ sẽ thu 50 văn tiền, nhưng bọn họ mới ở được hai canh giờ, cần phải hoàn lại tiền.