Sở An Thành chậm rãi nhấc chân đi vào. Anh đứng ở phòng khách, lặng lẽ không một dấu vết quan sát bốn phía, phòng rất nhỏ, có điều bài trí rất ấm áp thoải mái.
Tô Vy Trần vào bếp pha trà bưng cho anh: "Thầy Sở, mời thầy uống nước."
Sở An Thành trầm tĩnh như nước, lạnh giọng nói: "Không cần. Tôi đến dạy Tô Thời đàn, không đến uống trà."
Tô Vy Trần vẫn bưng ly trà nóng hổi, chỉ có thể ngượng ngập đặt qua một bên.
Sở An Thành mở nắp đàn lên, thử mấy phím. Vừa nghe âm sắc của đàn, đầu mày Sở An Thành không khỏi cau lại, sau đó ra hiệu cho Tô Thời đàn bản "Czerny 740".
Tô Thời nghiêm túc đàn một lượt. Sở An Thành nói: "Có âm sai, đàn lại lượt nữa."
Tô Thời đàn lại. Sở An Thành vẫn chưa vừa ý: "Đàn lại."
Cả một buổi tối, khúc nhạc đó đàn trọn vẹn hơn ba tiếng.
Vì không muốn làm phiền hai người nên Tô Vy Trần ở trong phòng ngủ, thỉnh thoảng nhẹ chân nhẹ tay đi ra nhìn lén vài lượt. Trong phòng tràn ngập tiếng đàn trong trẻo hoạt bát, Sở An Thành đứng bên cạnh Tô Thời, cúi đầu kiên nhẫn chỉ dạy.
Tối đó, sau khi Sở An Thành rời đi, khi Tô Vy Trần dọn dẹp nhà cửa mới để ý thấy anh thực sự không uống một ngụm trà nào ở bên cạnh.
Sở An Thành vô cùng nghiêm khắc với Tô Thời. Một tuần dạy ba buổi, mỗi lần dạy xong anh đều giao cho Tô Thời rất nhiều khúc nhạc. Đến nỗi mỗi ngày vì để tiêu hóa hết những khúc nhạc đó ngay cả chủ nhật duy nhất Tô Thời cũng không ra ngoài chơi.
Cứ như thế, ngày lại ngày, Sở An Thành dần tiến vào cuộc sống của chị em Tô Thời. Vì lý do công việc nên Tô Vy Trần về nhà lúc sớm lúc muộn, nếu như về sớm sẽ gặp Sở An Thành một vài lần. Nhưng Sở An Thành rất lạnh lùng kiêu ngạo, nhìn thấy cô lông máy cũng không nhấc lên một chút.
Hơn nửa tháng qua đi, Tô Thời và Sở An Thành lại dần thân thiết. Ngày nào Tô Thời cũng nhắc đến Sở An Thành: "Sở sư huynh nói....Sở sư huynh nói với em thế này...." Mỗi chữ trong lời của Sở An Thành, Tô Thời đều coi như thánh chỉ.
Buổi chiều ngày đó, vì đàn nhà họ Tô có chút vấn đề nên không học được. Gọi thợ đến sửa nhưng sau khi kiểm tra xong, người thợ bày tỏ trong tay thiếu một linh kiện. Nhưng linh kiện này bây giờ họ đang hết hàng, phải đặt mua, nhanh nhất cũng phải ba bốn ngày sửa xong.
Khi đó Sở An Thành cũng có mặt. Sau khi hiểu rõ tình hình, anh lên tiếng: "Chỗ tôi có piano." Nói đến đây anh ngừng một lát, ánh mắt hướng về phía Tô Vy Trần: "Nếu như cô Tô không để ý, mấy ngày này tôi có thể đưa Tô Thời về luyện đàn."
Đương nhiên Tô Vy Trần không để ý. Sở An Thành tận tâm tận lực như vậy, cô cảm ơn còn không kịp nữa là. Vì vậy cô nói: "Vậy thật cảm ơn thầy Sở quá. Phiền anh rồi."
Sở An Thành như không nghe thấy, lại như chẳng thèm quan tâm đến lời cảm ơn như vậy, anh không biểu cảm gì xoay đầu nói với Tô Thời, "Đi thôi, cầm bản nhạc của em đi."
Tô Vy Trần đưa hai người ra cửa như vậy.
Có lẽ cô nghĩ nhiều, Tô Vy Trần loáng thoáng cảm thấy vị Sở An Thành này vô cùng lạnh nhạt với mình.
Tối đó, sau khi Tô Thời từ chỗ Sở đại thần về, cậu "oa oa oa" rêu rao với Tô Vy Trần: "Tô Vy Trần chị biết không? Đàn của Sở sư huynh là Steinway & Sons* chế tạo đặc biệt, trên mặt có tên của Sở sư huynh, có tiền cũng không mua được....Hay nhất là mỗi âm đều vô cùng vô cùng chuẩn."
* Steinway & Sons còn được gọi là Steinway, là một công ty piano của Mỹ, được thành lập vào năm 1853 tại Manhattan bởi nhà dựng đàn piano người Đức, Heinrich Engelhard Steinweg.
Tô Thời vui sướng nhảy nhót giống như khi còn rất nhỏ Tô Vy Trần cho cậu ăn hai viên kẹo vậy. Tô Vy Trần mỉm cười hỏi: "Siêu thế nào?"
Cái tay nhỏ của Tô Thời xua xua, kiêu ngạo nói: "Có nói chị cũng không hiểu. Dù sao cũng là rất siêu rất siêu rất rất siêu!"
Tô Vy Trần không khỏi phì cười: "Có siêu bằng Sở sư huynh của em không?"
Tô Thời bị hỏi khó, nghĩ một lúc rồi đáp:"Vậy đương nhiên là Sở sư huynh giỏi nhất!"
Rõ ràng Tô Thời đã yêu cây đàn Steinway & Sons kia từ cái nhìn đầu tiên. Có lẽ ngay cả Sở An Thành cũng phát hiện ra điều này, sau khi đàn của Tô Thời sửa xong, thỉnh thoảng anh cũng vẫn rời địa điểm học đàn về nhà mình.