Người Tìm Xác

Chương 1310



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi nghe vậy thì nghi ngờ, nói: “Anh? Anh làm sao lấy được? Bà cụ Tiến sống chết cũng không chịu bán cơ mà!”

Chủ tiệm tạp hóa cười thần bí, nói: “Chuyện đó cậu đừng quan tâm, dù sao tôi biết làm thế nào là được!”

Lúc này tôi mới lộ ra bộ mặt vui mừng: “Được! Chỉ cần anh có thể lấy được cây lựu đó, trở về tôi sẽ nói với ông chủ tôi trả cho anh hai trăm nghìn! Ông chủ tôi là người đặc biệt tin những thứ này, một tí tiền đó cũng không thiếu! Nhưng trước đó tôi đã nói rồi, cây lựu này phải là cây trong sân nhà Tiền Hữu Phúc, anh cầm cây khác tới gạt tôi là không được đâu nhé! Còn nữa,2không thể làm bị thương đến gốc rễ, cây này trông xuống phải sống mới được.”

Chủ tiệm tạp hóa nghe vậy liền vỗ ngực đảm bảo: “Cậu cứ yên tâm đi! Nhà nào trong thôn chúng tôi cũng biết trồng cây, tôi đảm bảo với cậu mang về có thể sống!” Tôi gật đầu, nhưng vẫn không yên lòng, nói: “Anh lấy cây thì lấy cây, nhưng tuyệt đối không thể làm bà cụ bị thương nhé! Nếu không đây là trách nhiệm của anh đấy!”

“Chắc chắn không, chúng tôi đều là người ở đây, không phải nói chứ cơm bà cụ Tiền ăn mỗi ngày đều là do người trong thôn chúng tôi thay phiên nhau đưa! Tôi sao có thể làm bà cụ bị thương chứ? Cậu chờ tin của8tôi đi, ngày mai chắc chắn cậu sẽ tới lấy được cây này!” Chủ tiệm tạp hóa thiếu chút nữa đã chỉ trời mà thể cho tôi xem.

Người này quả nhiên là “thấy tiền sáng mắt”... ít có người nào như vậy, chúng tôi đúng là đang rất rầu rĩ chuyện làm sao có thể mang thi thể Hoàng Nguyệt Phân từ trong sân nhà họ Tiền ra? Sau đó chúng tôi đi ra khỏi thôn, nhưng cũng không đi xa, mà chuẩn bị chờ đến khi trời tối thì quay trở lại.

Thời gian chờ đợi luôn rất dài, chú Lê và Đặng Khải đã sớm ngồi dựa vào đằng sau ngủ mất, chỉ có tôi với Đinh Nhất vẫn không buồn ngủ chút nào, mà đang chơi điện thoại di động.2Lúc này đồng hồ báo thức trên điện thoại di động lại vang lên, tôi nhìn, thì ra là nhắc nhở tôi nên cho Cục Thịt ăn.

Tôi đành mặt đầy “cam chịu”, lấy từ trên người ra một hộp thủy tinh nhỏ đựng Cục Thịt, rồi lấy cây kim thử máu, chích nhẹ trên ngón tay trỏ của mình... Khi ba giọt máu nhỏ lên người Cục Thịt, thân nó trong nháy mắt biến thành màu hồng phấn. Đinh Nhất chán ghét nhìn Cục Thịt trong cái bình, anh ta nói: “Cậu mau đem nó cất đi, bây giờ tôi nhìn thấy nó là lại muốn nghiền nát nó...”

Tôi lập tức nhét Cục Thịt vào lại trong ngực: “Được rồi, được rồi, anh nói xem anh là một người đàn ông, sao2lại đi so đo với một con sâu chứ? Tôi bây giờ nuôi nó cũng là bất đắc dĩ, nếu như sau này có cơ hội gặp lại Ngô An Ni, tôi sẽ đem Cục Thịt trả lại cho cô ta.”

Đinh Nhất cười hỏi tôi: “Bây giờ cậu có cảm giác thế nào với cô ta?”

Tôi nghe vậy thì thành thật trả lời: “Không có cảm giác gì... Nhưng mà lão già Bùi nói đúng, trí nhớ thì không cách nào bỏ được, tôi nhớ rõ mình đã gặp cô ta, từng yêu cô ta, càng nhớ rõ cô ta đã từng hại tôi, lại không yêu tôi. Nhưng chung quy động vật cũng có tình cảm, dầu gì quen nhau một thời gian, tôi không muốn cô ta vì tội mà6chết, hơn nữa tôi luôn cảm thấy, cô ta không giống với hai sư huynh của mình, nếu không bọn Kim Thiệu Phong vốn không sống được đến bây giờ.”

Đinh Nhất nghe tôi nói thế thì gật đầu, sau đó ung dung, nói: “Được, chỉ cần trong lòng cậu đã quyết là được, những cái khác cũng không quan trọng...”

Ngay lúc tội với Đinh Nhật hiểm khi “kẻ sát nhau nói chuyện dài dòng” một lần, lại nghe thấy trong thôn đột nhiên truyền ra một tiếng hét thảm, đã tối như vậy rồi nên làm cho nhiều người sợ hãi. Tôi vừa nghe lập tức biết là chuyện kia xong rồi! Bên cùng một vài người dân nghe thấy tiếng thét cùng nhau đi tới sân nhà bà cụ Tiến...

Khi chúng tôi đi theo đám người đến sân nhà họ Tiền, thấy trước sân có chủ tiệm tạp hóa cùng với hai người trẻ tuổi đang hoảng loạn chạy từ trong sân ra, gặp người là hô lên: “Có người chết! Dưới gốc cây lựu có chân người chết!” Những người dân đi ra xem náo nhiệt nghe vậy đều xôn xao cả lên, khi anh ta nhìn thấy tối trong đám người, sắc mặt lập tức biển đổi, nhưng ngay sau đó lần nói với tôi: “Dưới gốc cây lựu kia có người chết, tôi không biết là chuyện gì xảy ra!”

Nghe vậy, sắc mặt tôi trầm xuống: “Cái gì mà người chết người sống, dẫn chúng tôi đi xem thử...” Sau đó chúng tôi theo anh ta cùng đi vào nhà họ Tiền, quả nhiên thấy cây lựu đã nằm trên đất, rễ cây quấn quanh một bộ hài cốt trắng hếu, mấy người phụ nữ theo sau chúng tôi lập tức thét lên kinh hãi.

Lúc này tôi mới nhìn hài cốt của Hoàng Nguyệt Phân, thật may quần áo bà ta vẫn còn trên người, cái này hi vọng có thể xác định chắc chắn thân phận của thi thể. Vì vậy tôi sầm mặt xuống rồi nói với những người bên cạnh đang xem náo nhiệt: “Phiền ai đó gọi điện báo cảnh sát, khi đào cây lựu này phát hiện một người chết, đây là án mạng, chúng ta không thể tự xử lý được.”

Lúc này có người lên tiếng dị nghị: “Các người là ai, buổi tối muộn như thế này lại xuất hiện ở trong thôn chúng tôi?” Chú Lê nghe vậy mặt đầy hòa nhã giải thích với mọi người, nói mình là bạn của Tiền Hữu Phúc ở trong thành phố, bởi vì biết bà cụ Tiến bây giờ chỉ sống một mình cô đơn, nên muốn đến thăm, nhân dịp thấy cây lựu trong sân nhà họ Tiền khá đẹp, nên muốn tìm người mua cái cây này, cũng là muốn cho bà cụ có một khoản tiền dưỡng lão. Nhưng không ngờ chuyện lúc đầu rất tốt, kết quả lại moi ra một người chết dưới gốc cây!

Lúc này có một người đàn ông là cán bộ thôn đi vào, hỏi tôi bằng giọng chất vấn: “Làm sao cậu biết vụ này là án mạng chứ?”

Tôi nghe vậy tức giận nói: “Ô? Chẳng lẽ thôn này có phong tục chọn người chết dưới gốc cây ư?”

Mọi người nghe vậy đều rối rít bày tỏ nào có phong tục như vậy, họ cũng bị dọa sợ chết khiếp đấy chứ!

Lúc này tối nhún vai rồi nói: “Vậy còn không phải à, nếu người này chết bình thường, vậy tại sao lại lén lén lút lút chôn dưới gốc cây? Còn nữa... Người này là ai? Nhìn thi thể cũng ít nhất mười năm trở lên rồi, trong thôn các vị trong mười mấy năm nay có người nào mất tích không?”
— QUẢNG CÁO —