Không ngờ lại có người phụ nữ giám nói chuyện như vậy với Ngự Giao!
Rõ ràng Ngự Giao cũng có chút bất ngờ, anh cười gượng hai tiếng, gật đầu một cái, “Rất tốt, cô không sợ tôi đúng không?”
“Tại sao tôi phải sợ anh?” Mặc dù trong lòng có hơi sợ sệt, nhưng bản tính kiên cường khiến Băng Dao nói ra những lời này.
Anh ta bóp chặt cổ cô, giọng nói tà mị vang lên, “Cô có tin không,chỉ cần tôi dùng lực sức mạnh thêm một chút, cô sẽ chết ngay lập tức”
Cô tin, tất nhiên là cô tin.
Cổ bị bóp chặt không thể hít thở, Băng Dao không thể mở miệng lên tiếng, chỉ có thể trừng to đôi mắt đẹp.
Nhận thấy sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, Ngự Giao mới buông côra, “Ở trước mặt tôi, cô không có bất kỳ địa vị gì, cô chỉ là người cùng tôi lên giường mà thôi, tôi giữ lại tính mạng cô, nuôi hai chị em cô.Cô phải làm theo theo yêu cầu của chúng tôi”
Cơ thể Doãn Băng Dao yếu ớt ngã xuống ghế sofa, lần thứ hai cảm giác sỉ nhục như vậy…
Lần đầu tiên là lúc ở nhà họ Thẩm, thiếu chút nữa bị tên vệ sĩ kia cưỡng bức.
Người đàn ông này, giống như bắt đầu cơn ác mộng đời cô.
Phạm Khiết Phàm rút một tờ khăn giấy, nhìn Băng Dao, lau viết máu bên miệng cô.
“Tôi khuyên cô một câu, đừng nên tốn công thay làm anh ấy thay đổi,càng không nên yêu anh. Anh ấy là người cô không yêu nổi đâu” Phạm Khiết Phàm nói một câu thấm thía.
Doãn Băng Dao không hiểu ngước mắt nhìn cô ta.
Cô cũng không dám yêu người đàn ông này…
Phạm Khiết Phàm cười cười, “Tôi biết cô muốn nói gì, nhưng hành độngquan tâm của cô tới anh ấy, đã chứng mình cô đã nẩy sinh tình cảm vớianh ấy. Tóm lại, hãy nhớ kỹ những lời hôm nay tôi nói”
Phương Chính Đông cầm chiếc áo khoác, khoác lên người Doãn Băng Dao, “Mặc vào đi, lát nữa ra ngoài sẽ lạnh đó”
Mấy người này thật là kỳ quái, khiến Băng Dao rất khó hiểu.
“Cảm, cảm ơn…”
Băng Dao hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh, nhìn hình ảnh bản thân trong gương, rốt cuộc không ngăn được dòng nước mắt chảy xuống.
Bây giờ cô phải làm gì đây? Chẳng lẽ cô đã chọc phải ác ma?
Trong phòng, hai người đàn ông còn lại đang hút thuốc, vẻ mặt Lang Long có chút nặng nề.
Phương Chính Đông ngồi xuống bên cạnh, trên mặt vẫn nở nụ cười lưumanh vô lại, huých vai Lang Long đang ngồi bên ạnh, ánh mắt nhìn về phía nhà vệ sinh: “Cậu có phát hiện ra không, thái độ của Giao đối với cô bé này không giống những người phụ nữ khác”
“Bởi vì vốn dĩ cô ta không giống những người phụ nữ khác”
“Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Thật ra thì tớ cũng không hiểu lắm, tóm lại, sau này sẽ biết”
“Cậu có tin Giao cũng hơi thích cô ta không, từ trước giờ cậu ấy rấtít khi tức giận với phụ nữ, theo như tác phong làm việc của cậu ấy, sẽkhông vì một người phụ nữ mà tức giận như vậy, nhưng biểu hiện hôm naycủa cậu ấy hoàn toàn trái ngược”
“Có lẽ vậy…”
Doãn Băng Dao vào phòng vệ sinh rửa mặt, soi gương điều chỉnh cảm xúc xủa bản thân, cố gắng nở nụ cười.
Nhiều năm qua, những khổ sở cay đắng hơn cô đều đã trải qua, một chuyện nhỏ này sẽ không làm cô ngã gục.
Doãn Băng Dao, cố gắng lên!
Lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh, cô mỉm cười thản nhiên, khiến hai người đàn ông vốn đang lo lắng kinh ngạc.
Giống như chuyện vừa nãy chưa xảy ra.
“Cô Doãn, cô định đi đâu? Tôi đưa cô đi” Lang Long đứng lên, mặc dùanh ta là trợ lý của Ngự Giao, nhưng anh ta không giống một người cấpdưới bình thường, trên người anh ta cũng có một loại khí chất phi phàmhơn người.
“Cảm ơn, vậy phiền anh đưa tôi về nhà họ Thẩm là được rồi”
Cho dù bị Ngự Giao làm cho nhục nhã, cho dù anh ta căm ghét cô. Thì cô vẫn phải trở lại nơi đó, vì em trai cô…