Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 5: Say Rượu Làm Loạn (3)



Người đàn ông không hề quan tâm, tiếp tục thân mật ân ái cùng Doãn Băng Dao. Trong đôi mắt nham hiểm cháy rực ngọn lửa tình dục.

"Đồng Đồng, đừng uống nữa, để tớ đưa cậu về nhà" Tô Y Thu cầm ví đứng dậy, đi tới đỡ Đồng Bội đã uống say đến chân nam đá chân chiêu.

Đồng Bội phẩy tay, "Không cần, không phải bạn trai cậu nói muốn tới đón cậu sao, cậu mặc kệ tớ..."

"Xem ra cậu vẫn chưa say hẳn, đi thôi, chắc anh ấy có chuyện gì đó nên không tới được, tớ gọi điện thoại không thấy ai bắt máy."

"Tớ nói rồi mà, đàn ông có có tên nào tốt hết"

Tô Y Thu cười cười, trên thế giới này, đàn ông tốt đúng là không còn nhiều.

Nhưng cô tin, anh tuyệt đối là một người đàn ông tốt. Chỉ vì thân phận của anh không giống như những người khác, nên không thể đối xử với cô giống như những đôi tình nhân khác.

......

Cả đêm ân ái không ngừng, giống như một giấc mộng xuân.

Khi tia nắng đầu tiên của buổi bình minh xuyên qua cửa sổ chiếu lên làn da trắng hồng trên mặt Doãn Băng Dao, hai hàng mi của cô khẽ chớp chớp mấy cái.

Cô từ từ mở đôi mắt mệt mỏi, bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt khiến cô không nhìn rõ.

Một giây sau, cô kinh ngạc trợ to mắt....

Cô đang nhìn thấy cái gì?

Lưng của một người đàn ông! Hơi gầy nhưng rắn chắc!

Doãn Băng Dao kinh hoảng nhìn bốn phía xung quanh, căn phòng tráng lệ xa hoa này, không phải là căn phòng đơn sơ trong ngôi nhà nhỏ bé của cô.

Vội vàng vén chăn lên...

Trên người không một mảnh vải, hơn nữa còn có vô số những dấu hôn.

Sững sờ hơn mười giây, Doãn Băng Dao mới lấy lại tinh thần, thì ra tối qua không phải là cô nằm mơ, mà là sự thật. Trời ạ! Xem cô làm ra chuyện tốt gì này!

Quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, những tia nắng hắt ngược lên phía sau lưng, khiến nửa người trần trụi phía trên của anh ta giống như lấp lánh ánh hào quang.

Doãn Băng Dao lặng lẽ từ trên giường bước xuống, nhặt quần áo vứt bừa bãi dưới đất lên mặc vào người.

Mặc quần áo xong, đi về phía cánh cửa đưa tay xoay tay cầm, mở cửa, đi thẳng ra ngoài.

Từ đầu tới cuối, cô không hề nhìn mặt người đàn ông, cũng không muốn nhớ lại tại sao tối qua bản thân cô lại có tình một đêm với người đàn ông đó.

Đi tới cửa nhà, Doãn Băng Dao hoảng sợ dừng chân, hít sâu một hơi cố gắng điều chỉnh tâm trạng thật tốt, nở nụ cười mở cửa bước vào nhà.

"Chị về rồi đây"

Doãn Lăng Diệc vẫn còn nằm trên giường.

"Con heo lười kia! Mau dậy đi" Doãn Băng Dao đi tới lay lay người em trai.

Cậu mở to mắt, giọng nói ngái ngủ: "Chị về rồi à... Lăng Diệc còn tưởng chị không về nữa, tưởng chị cũng không cần Lăng Diệc nữa..."

Trong lòng cô chua xót, vuốt ve khuôn mặt em trai, lúc này mới phát hiện cậu đang sốt cao.

"Em bị sốt rồi! Em nhớ phải nằm im trên giường không được bước chân xuống giường đâu đó, biết không"

Cô đắp chiếc khăn lạnh lên trán cậu, nhưng vẫn không có tác dụng, tìm được trong hộp thuốc mấy viên thuốc cảm cúm.

Sau khi uống thuốc xong, Doãn Lăng Diệc lại ngủ thiếp đi, nhưng cơn sốt cao vẫn không hạ nhiệt. Miệng lẩm bẩm nói, "Chị đừng bỏ Lăng Diệc...."

Nhìn em trai nằm mê man trên giường, sự kiên cường của cô cuối cùng bị sụp xuống, nước mắt trào mi.

Năm nay em trai cô đã mười bảy tuổi, nhưng vẫn suy nghĩ của cậu chỉ giống như đứa trẻ mấy tuổi. Mặc dù ngốc nghếch nhưng cậu có thể nhận ra chị gái vui hay không vui. Cho nên, khi ở trước mắt em trai Doãn Băng Dao luôn nở nụ cười dịu dàng.

Không thể cứ để như vậy được, phải đưa Lăng Diệc tới bệnh viện. Nhưng...

Doãn Băng Dao rũ tung ví tiền, tiền trong ví căn bản không đủ. Xem ra, cô phải đi tới đó một chuyến rồi....
— QUẢNG CÁO —