Cổ Mộc Hàn buông chiếc cọ trang điểm xuống bàn rồi nhàn nhã trượt phím nghe.
- Alo...
//Tôi đã làm xong chuyện cô giao phó, xong thủ tục thì tôi sẽ ra nước ngoài ngay.
- Được!
//Ngày mai gặp nhau trong chỗ cũ.
- Được!
Cốc...cốc...
- Vào đi!
//Đại tiểu thư, ông chủ gọi cô xuống nhà có việc.
- Ừm...
Cổ Mộc Hàn nhìn mình qua gương rồi cười lạnh “mẹ tôi mang nặng đẻ đau, hình hài này là của mẹ tôi ban cho tôi. Các người có quyền gì mà quyết định tương lai của tôi...bất kỳ ai cũng không được cái quyền đó“.
- Ba thì đã làm sao? Ngày mẹ tôi trút đi hơi thở cuối cùng thì ba ở cạnh người phụ nữ khác, khiến cho mẹ tôi phải ra đi trong uất ức. Nay ba vì lợi ích của Cổ gia mà muốn mang Cổ Mộc Hàn tôi ra làm vật trao đổi lợi ích sao?
- Tôi không lên tiếng, không phải là tôi nhu nhược...mà là tôi chọn cách im lặng.
Cổ Mộc Anh nhìn con gái mình đang ung dung bước xuống từng bậc thang, thấy hôm nay Cổ Mộc Hàn trang điểm rất tinh tế. Ông khẽ thở dài!
- Ba tìm con có việc gì ạ?
'Con ngồi đi!'
Cổ Mộc Hàn cười hiền hoà “hôm nay ba khách sáo thế? Là không nỡ gả chồng cho con gái sao?”
Cổ Mộc Anh trầm mặc “con cùng ba đến bệnh viện!”
- Có chuyện gì xảy ra vậy ba?
Cổ Mộc Anh thở dài!
- Trong một phút mà ba đã thở dài đến hai lần, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?
'Yên Thành bị tai nạn giao thông, tình trạng hiện tại thì đang rất nguy kịch!'
- Vậy chúng ta đến bệnh viện ngay thôi ba.
……………
Cổ Mộc Hàn cùng Cổ Mộc Anh vừa đến bệnh viện đã thấy bóng dáng Cố Hiểu Đình ngồi rầu rĩ bên hàng ghế chờ, bên cạnh ông còn có một người phụ nữ trung niên.
(người phụ nữ này vô cùng diễm lệ, nếu là vài năm về trước thì đất Hoa Hạ này khó ai có thể sánh được với bà, bà là Hạ Tiểu Nhu vợ Cố Hiểu Đình)
- Mộc Hàn chào bác Cố.
Cố Hiểu Đình ngước mặt lên nhìn hai ba con Cổ Mộc Hàn và Cổ Mộc Anh “hai người đến rồi!”
Cổ Mộc Hàn khẽ gật đầu với người phụ nữ bên cạnh Cố Hiểu Đình.
//Chào con, ta là mẹ của Yên Thành.
Cổ Mộc Anh ôn tồn lên tiếng hỏi “Yên Thành thế nào rồi?”
Cố Hiểu Đình lắc đầu “tình trạng đang rất tệ!”
Thấy vợ mình đang u sầu ủ rũ, Cố Hiểu Đình nhẹ nhàng ôm bà vào lòng “Được rồi Nhu Nhu, bà đừng quá đau lòng mà ảnh hưởng đến sức khỏe“.
Cố Hiểu Đình nhìn Cổ Mộc Hàn bằng ánh mắt thâm tình “Hàn Hàn, bác thật sự xin lỗi con, hôn sự này...”
- Bác Cố, bác đừng như vậy!
*Lão Cổ, ông yên tâm đi...dù hai nhà có liên hôn hay không thì tôi hứa với ông, tôi vẫn xem Hàn Hàn là con. Chuyện của nhà họ Cổ cũng chính là chuyện của Cố Hiểu Đình.
Cổ Mộc Hàn thầm cười trong lòng “Cổ Mộc Hàn tôi chỉ chờ câu này từ ông thôi đấy!”
*Cố gia thật sự nợ con rồi, Hàn Hàn.
Nước mắt Cổ Mộc Hàn chợt tuôn rơi lã chã “Yên Thành, anh nhất định phải tỉnh lại, chúng ta còn phải làm lễ đính hôn!”
Hạ Tiểu Nhu vô cùng đồng cảm với Cổ Mộc Hàn, bà ôm ngực khóc nấc lên “Yên Thành, con có nghe Hàn Hàn nói không, con nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại, nếu không thì con bé sẽ rất đau lòng!”
Cổ Mộc Hàn nép vào lòng Hạ Tiểu Nhu mà khóc đến thương tâm.
//Hàn Hàn, con đừng quá đau lòng.
- Bác!
………………
'Già...lễ đính hôn của Cổ tiểu thư và Cố Yên Thành bị hủy rồi'
Từ Diện Tư đặt ly rượu vang đỏ xuống bàn “đã xảy ra chuyện gì?”
'Cố Yên Thành bị tai nạn giao thông, hiện chưa rõ sống chết, nghe đâu là đang trong tình trạng nguy kịch!'
Từ Diện Tư ngạc nhiên “bị tai nạn giao thông?”
'Đúng vậy?'
“Chuyện xảy ra khi nào?”
'Ba giờ trước?'
“Cậu thử đột nhập vào hệ thống camera an ninh xem thế nào!”
Hàn Du nhanh chóng lấy laptop ra và vượt tường lửa, đột nhập vào hệ thống camera an ninh đường phố.
Từ Diện Tư ngồi nhìn Hàn Du chằm chằm!
'Già!'
“Thế nào rồi?”
'Sao lại không có gì!'
“Ý cậu là sao?”
'Tôi đã kiểm tra tất cả rồi, không có đoạn phim nào lưu lại vụ tai nạn giao thông của Cố Yên Thành, một chút cũng không'.
Từ Diện Tư nheo mắt “như vậy thì nhất định là có gì đó không ổn rồi, cậu cho người âm thầm điều tra xem“.
'Tôi đi làm ngay đây!'
Sau khi Hàn Du rời đi, trong căn phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại một mình Từ Diện Tư, anh ngồi trầm ngâm thật lâu “cuối cùng thì là ai...ai đã ra tay?”
“Đây là cuộc liên hôn có lợi cho cả hai gia tộc lớn Cố và Cổ, đương nhiên có nhiều đối thủ cạnh tranh không muốn cuộc liên hôn này xảy ra. Nhất là người ngũ đại gia tộc“.
Từ Diện Tư thấy trong lòng khá lo lắng, anh không biết rồi đây nhóc còn có chịu ảnh hưởng gì không.
………………
Tại quán trà lâu nằm sừng sững giữa hồ sen rộng mênh mông. Nơi này dành cho những ai yêu thích uống trà, trà đạo.
Từ Diện Tư ngồi nhâm nhi tách trà ngon, mắt nhìn ra cảnh vật giữa hồ...nơi đó có điều gì khiến anh thấy lòng dễ chịu đến lạ thường, phải chăng vài con cá đớp bèo, hoặc là vài cánh bướm chập chờn, cũng có thể là do những cánh sen tỏa sắc hồng xinh xắn. Hương sen thơm thoang thoảng len vào mũi, anh ngồi nhìn ngắm đến say sưa.
Nhưng rồi bỗng dưng một bóng vô cùng quen thuộc ung dung đi vào quán, mặt mũi được che rất kín đáo, ăn mặc cũng rất kín đáo. Tuy nhiên thì anh vẫn nhận ra.
Từ Diện Tư nhíu mày “nhóc con, cũng có sở thích về trà đạo sao? Nhưng sao lại hoá trang như sợ người khác nhận ra vậy!”
Cổ Mộc Hàn tìm vị trí vắng người rồi ngồi xuống.
Một lúc sau, có một người đàn ông ngồi xuống đối diện với Cổ Mộc Hàn, người này cũng che kín mặt...hai người nói gì đó rất lâu và dường như là sợ người khác biết.
Trước khi chuẩn bị rời đi...Cổ Mộc Hàn để lại tấm thẻ trên bàn cho người đàn ông đó rồi mới ung dung rời đi.