Sam Sam nghĩ đến lúc trước Thư Vãn đã dặn cô ấy đừng trách anh ta nên cô ấy cũng không nói gì thêm, chỉ nghiêng người đi lấy nước, không quan tâm đến anh ta nữa.
Cố Cảnh Thâm đứng ở cửa nhìn cơ thể nhỏ nhắn yếu ớt nằm trên giường bệnh, mắt bắt đầu ngập nước.
Anh ta ổn định cơ thể không ngừng run rẩy của mình, hai tay nắm chặt, bước chân nặng nề đi đến trước giường bệnh.
Thư Vãn không nhìn rõ nhưng cô cảm nhận được có người đến gần, cô tưởng Sam Sam đã quay về nên đưa tay ra túm lấy áo cô ấy.
''Sam Sam...''
Còn chưa nắm được áo thì tay đã nằm gọn trong một bàn tay to lớn.
Bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô hơi run lên, giống như người này có ngàn lời muốn nói nhưng lại chỉ có thể nắm chặt tay cô không buông.
Thư Vãn phát hiện đây là tay đàn ông, trong đầu cô xuất hiện khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Quý Tư Hàn, nhưng chính cô lại cảm thấy không thể là hắn.
Cô thử gọi một tiếng: ''Tư Việt...''
Cố Cảnh Thâm không ngờ cô có thể nhận ra mình, đồng thời sau khi nhận ra cũng không hất tay anh ta ra.
Chuyện này khiến nội tâm đang sụp đổ của anh ta xuất hiện cảm giác tội lỗi, anh ta dùng sức nắm chặt lấy tay cô rồi ngồi xuống trước giường bệnh.
Anh ta không nói gì, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thư Vãn, tinh tế miêu tả đường nét khuôn mặt anh ta.
Thư Vãn cũng không đẩy anh ta ra, cô để anh ta vuốt mặt mình, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Khoảng mấy phút sau Cố Cảnh Thâm mới khàn giọng nói: ''Vãn Vãn...''
Anh ta nhẹ nhàng gọi tên cô như gọi tên người mình yêu nhất, quyến luyến lại thâm tình.
''Ừm.''
Thư Vãn đáp lại, cô hỏi anh ta: ''Sao anh lại quay lại...''
Cố Cảnh Thâm cay đắng cười: ''Không hiểu sao cảm thấy bồn chồn nên quay lại xem em...''
Hai ngày hôm nay anh ta luôn ở trong trạng thái bực bội, tim luôn đập nhanh như xảy ra chuyện gì đó, anh ta không thể kiềm chế được bản thân mà quay lại tìm cô.
Đến nhà thuê đợi một buổi tối cũng không ai mở cửa, gọi điện thoại cho cô và Sam Sam cũng không có người nhận, cuối cùng anh ta đành phải đi tìm A Lan mới biết cô nhập viện.
May mà anh ta đã đến, nếu không cả đời này anh ta sẽ sống trong sự hối hận mất, điều đáng hận nhất chính là bệnh của cô do anh ta mà có...
Anh ta cầm tay cô đặt lên môi mình, nhẹ nhàng hôn một cái: ''Vãn Vãn, thật xin lỗi...''
Thư Vãn đoán anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện của cô và Sam Sam trước đó.
Đối với sự áy náy của anh ta lúc này cô đã không có bất kì cảm giác gì nữa, có lẽ càng gần cái chết cô càng buông xuôi nhiều thứ kia.
Trước kia cô chưa nhìn rõ sinh tử, bây giờ lại cảm thấy đời này không tranh không đoạt không vướng mắc gì mới là tốt nhất.
Cô mỉm cười an ủi anh ta: ''Tim em vốn có bệnh từ trước, không trách anh được...''
Cố Cảnh Thâm lắc đầu, hai mắt đỏ ngầu đều là sự tự trách: ''Vãn Vãn, anh sẽ cho em một câu trả lời phù hợp.''