Khóe miệng Ninh Uyển còn chưa kịp nâng lên đã bị giọng nói lạnh lùng của hắn làm cứng người.
Cô ta thu nụ cười lại, đi đến trước mặt Quý Tư Hàn, thất vọng nhìn hắn: ''Tư Tước, em ở đây anh không vui sao?''
Khuôn mặt tuấn lãng sắc bén của Quý Tư Hàn không có chút cảm xúc gì, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm cô ta: ''Vì sao cô lại ở đây?''
Đây là nơi ở riêng ở Houston của hắn, gần như không ai biết, Ninh Uyển đột nhiên xuất hiện ở đây, rõ ràng cô ta đang theo dõi hắn.
Ninh Uyển bị ánh mắt của hắn dọa sợ lùi về sau một bước, sau đó không cam lòng, giữ chặt lấy khăn tắm đang che cơ thể rồi lao đến.
''Tư Hàn, dì Liên hiểu rõ lịch trình của anh, dì ấy nói em đến đây, dì ấy thấy em học xong rồi, chúng ta cũng nên đi thêm một bước nữa...''
Cô ta mạnh dạn đưa đôi tay trắng muốt ra vuốt ve gò má của người đàn ông, tay còn chưa đụng vào đã bị người đàn ông nghiêng người tránh đi.
Hắn thậm chí còn không muốn chạm vào cổ tay cô ta, Quý Tư Hàn không hất cô ta ra mà trực tiếp nghiêng người sang bên cạnh tránh.
Hắn đối với cô ta vẫn lạnh nhạt như vậy, vẫn tránh như tránh dịch.
Ninh Uyển cong môi tuyệt vọng cười: ''Quý Tư Hàn, rốt cuộc anh còn muốn chúng ta kéo dài đến khi nào?''
Quý Tư Hàn nhìn cô ta, không muốn nói thêm với cô ta câu nào, lạnh lùng nói: ''Cút ra ngoài.''
Nếu là bình thường thì chắc chắn Ninh Uyển sẽ ngoan ngoãn rời đi, tuyệt đối không dám làm trái ý Quý Tư Hàn.
Nhưng bây giờ cô ta chỉ quấn khăn, lộ tất cả ra trước mặt hắn.
Hắn không có hành động khác thì thôi đi, thậm chí nhìn cũng không muốn, còn nói cô ta cút, sao cô ta có thể nhịn được nữa?
Ninh Uyển nắm chặt hai tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, phẫn hận nói: ''Anh đã đồng ý với người đó là cưới em, chẳng lẽ anh quên rồi?''
Quý Tư Hàn nghe vậy thì ánh mắt càng hung ác hơn: ''Nếu như không phải vì người đó thì tôi sẽ tuyệt đối không cưới cô, nghe rõ chưa, cút ra ngoài!''
Ninh Uyển cứng người, trước kia cô ta chỉ cần dùng câu nói này để uy hiếp Quý Tư Hàn thì hắn nhất định sẽ thỏa hiệp.
Cho dù không thỏa hiệp thì thái độ đối với cô ta sẽ tốt hơn chút, nhưng bây giờ Quý Tư Hàn lại hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của cô ta, nhất quyết muốn đuổi cô ta đi.
Ninh Uyển là đại tiểu thư nhà họ Ninh, lại là một người có thành tích cao nên cũng khá kiêu ngạo, Quý Tư Hàn đã đuổi cô ta đi như vậy, nếu ở lại tiếp thì không phải là cô ta.
Cô ta tức giận nhìn hắn một cái, ôm lấy quần áo ngoài phòng tắm rồi quay người chạy xuống dưới.
Quý Tư Hàn không thèm quay đầu nhìn, hắn nhanh chóng đi đến đầu giường lấy điện thoại riêng trong ngăn kéo ra.
Sau khi mở lên, hắn phát hiện khoảng hai giờ chiều hôm qua ở trong nước, Thư Vãn có gọi mấy cuộc điện thoại đến.
Cuộc cuối cùng bị người khác nghe, chỉ ngắn ngủi mấy chục giây, sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, cô không tiếp tục gọi đến nữa.
Hắn cảm thấy vô cùng bất an, nhanh chóng gọi điện thoại cho Thư Vãn, muốn nhanh chóng được nghe thấy giọng cô nhưng cô lại không nghe.
Quý Tư Hàn nhớ bây giờ là cuối tuần, cứ cuối tuần là cô sẽ thích ngủ nướng, cũng không tiếp tục gọi đến.
Hắn để điện thoại xuống, lúc muốn qua phòng nghỉ ngơi thì WeChat vang lên thông báo.
WeChat trong thoại riêng tư của hắn chỉ có một người, đó chính là Thư Vãn...
Hắn vội vàng cầm điện thoại di động lên, mở WeChat ra, bên ngoài là giọng nói lo lắng của Tô Thanh.
''Quý tổng, ngài mau mở cửa đi, Thư tiểu thư xảy ra chuyện rồi!''
Đúng lúc đó hắn thấy tin nhắn trên WeChat: [Dạ tiên sinh, cô ấy đã qua đời, xin anh sau này đừng quấy rối cô ấy nữa.]
Khuôn mặt lạnh lùng của Quý Tư Hàn lập tức trầm xuống, vừa xoay người vừa trả lời: [Đừng có đùa như vậy.]
Cùng lúc đó, khi Sam Sam nhìn thấy tin nhắn này thì cười lạnh: [Tôi không quan tâm anh có tin hay không, dù sao người đã chết rồi, sau này Dạ tiên sinh muốn quấy rối thì đến âm phủ mà tìm cô ấy!]
Quý Tư Hàn cứng đờ người, mặt hắn lạnh xuống, mở cửa ra nhìn Tô Thanh lo lắng hốt hoảng trước cửa.
''Xảy ra chuyện gì?''
Giọng nói luôn lạnh lùng của Quý Tư Hàn có chút run rẩy mà chính hắn cũng không thể phát hiện được.
Tô Thanh thấy vẻ mặt lạnh nhạt không quan tâm chút nào của hắn, cảm xúc hốt hoảng cũng từ từ bình tĩnh lại.
''Quý tổng, A Lan vừa gọi điện thoại cho tôi, Thư tiểu thư đã qua đời lúc hai giờ mười chín phút chiều hôm qua...''