Cố Cảnh Thâm thấy Quý Tư Hàn nắm chặt tay, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay hắn.
Cho dù có dùng sức để kìm nén sự đau đớn cũng không thể ngăn được cơn đau đánh thẳng vào trái tim.
Sự đau đớn chưa từng có nhanh chóng lan khắp cơ thể.
Như dòng điện xuyên qua khiến cả cơ thể Quý Tư Hàn đau đớn.
Nhưng cho dù đau đến mức nào hắn cũng không tin Thư Vãn đã chết.
Hắn còn chưa kịp nhìn cô một cái, tại sao cô có thể chết được?
Cô sẽ không chết! Nhất định cô đã trốn rồi, nhất định là vậy!
Đôi mắt Quý Tư Hàn đỏ bừng, ánh mắt hắn nhìn qua Cố Cảnh Thâm và Sam Sam ở phía sau.
Lúc Sam Sam chạm vào đôi mắt đỏ bừng kia của hắn thì không khỏi kinh ngạc.
Người đàn ông bạc tình bạc nghĩa thế này cũng sẽ có nét mặt như thế này sao?
Cô ấy còn chưa kịp dời ánh mắt đi đã bị hắn nắm chặt cổ tay.
''Mang tôi đến nhà cô!''
Quý Tư Hàn nói xong trực tiếp kéo cô ấy đi ra ngoài.
''Quý Tư Hàn! Anh muốn làm gì?''
Cố Cảnh Thâm xông lên muốn ngăn cản nhưng lại bị Tô Thanh chặn lại.
Vệ sĩ của Cố Cảnh Thâm thấy vậy cũng lập tức tiến đến đối phó với Tô Thanh.
Vệ sĩ đứng sau lưng Tô Thanh cũng nhanh chóng bước đến ra đòn.
Vệ sĩ của hai bên lao vào đánh nhau, vì Cố Cảnh Thâm mang rất ít người đi nên nhanh chóng bị áp chế trên mặt đất.
''Quý Tư Hàn, nếu như anh dám làm gì Sam Sam tôi nhất định không bỏ qua cho anh!''
Quý Tư Hàn dường như không nghe thấy, hắn nắm cổ tay Sam Sam đi về phía xe vệ sĩ.
Sau khi đẩy cô ấy vào ghế sau, hắn tự mình lái xe đến nhà thuê của hai cô.
Sam Sam ngồi trong xe, cô ấy làm ra vẻ trấn định nhìn Quý Tư Hàn mặt mày tái nhợt.
Dáng vẻ này của Quý Tư Hàn rõ ràng đã tin, chỉ là hắn không dám đối mặt mà thôi.
Bây giờ hắn muốn đưa cô ấy về nhà chỉ sợ là chứng minh kết quả.
Cũng không biết sau khi Quý Tư Hàn kiểm chứng xong sẽ có phản ứng như thế nào?
Quý Tư Hàn dừng xe trước cửa, ra hiệu Sam Sam đưa hắn lên trên phòng.
Sam Sam lườm hắn một cái nhưng vẫn xuống xe mang hắn đến nhà hai người thuê.
Căn phòng rất nhỏ, nhìn một vòng đã thấy rõ mọi thứ, chỉ có điều, lần này cửa nhà đóng.
Quý Tư Hàn nhanh chóng đi đến trước cửa ra vào.
Hắn đưa tay muốn đẩy cửa ra nhưng lúc tay chạm vào chốt cửa thì đột nhiên dừng lại.
Quý Tư Hàn đứng ở ngoài cửa phòng, bắt đầu gõ thay vì đẩy vào: ''Thư Vãn, mở cửa.''
Hắn gõ cửa ba lần nhưng bên trong không có ai mở cửa.
Trái tim Quý Tư Hàn siết chặt lại, hắn vẫn không cam lòng nói: ''Vãn Vãn, là anh, mở cửa.''
Đã lâu lắm rồi hắn không gọi cô là Vãn Vãn, đột nhiên hắn rất nhớ cô, rất muốn ôm lấy cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng gọi cô là Vãn Vãn.
Khát khao mãnh liệt khiến hắn có dũng khí đẩy cửa ra, bên trong sạch sẽ ấm áp, tất cả đồ đạc đều ở đây, chỉ có cô là không.
Trái tim Quý Tư Hàn chìm xuống, hắn vẫn không tin như cũ, lại đi đến kéo cửa tủ quần áo.
Ngón tay thon dài đẩy từng bộ quần áo ra nhưng vẫn không tìm được gì.
Phòng khách, phòng bếp, ban công, nhà vệ sinh, phòng ngủ chính, tất cả đều không có cô.
Hắn có chút tuyệt vọng, quay đầu nhìn Sam Sam: "Rốt cuộc các người giấu cô ấy đi đâu rồi?''
Sam Sam không trả lời Quý Tư Hàn, nhìn dáng vẻ sống chết cũng không muốn tin Vãn Vãn đã qua đời của Quý Tư Hàn, đột nhiên cô ấy cảm thấy đây vốn là báo ứng của hắn.
Quý Tư Hàn cố gắng chống đỡ cơ thể, hắn đi từng bước đến trước mặt Sam Sam, khàn giọng nói với cô ấy: ''Kiều tiểu thư, xin cô giúp tôi chuyển lời đến cô ấy, chỉ cần cô ấy đồng ý ra gặp tôi một lần, sau này tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy cô ấy và Tống Tư Việt nữa, tôi đồng ý...''
Sam Sam nhếch môi, vẻ mặt không chút thay đổi: ''Trước khi cô ấy chết đã gắng gượng vì muốn gặp anh lần cuối, anh lại để cho vị hôn thê của mình nghe điện thoại, ngay cả số của cô ấy anh cũng không lưu, tốt xấu gì cô ấy cũng ở bên cạnh anh năm năm, vì sao anh có thể tuyệt tình như vậy chứ?''
Sam Sam nói đến đây thì đỏ bừng mắt: ''Thưa Quý tổng cao cao tại thượng, cô ấy rời đi mà vẫn còn nuối tiếc, anh có tư cách gì để gặp cô ấy thêm một lần nữa? Huống hồ người đã chết rồi thì còn gặp anh như thế nào?''