Quý Tư Hàn che mắt, không muốn để Sam Sam nhìn thấy sự chật vật này của mình.
Khi trông thấy chất lỏng chảy ra từ tay Quý Tư Hàn, Sam Sam cũng không biết mình đang có cảm nhận gì.
Cô ấy muốn tiếp tục dùng ngôn từ để trả thù hắn, nhưng cô ấy lại cảm thấy Quý Tư Hàn lúc này căn bản không chịu nổi kích thích.
Sam Sam nhớ đến đồ Vãn Vãn để lại, cô ấy đến ngăn kéo lấy bức thư chỉ viết rải rác vài câu ra đưa cho Quý Tư Hàn.
''Nếu không phải Vãn Vãn đã từng viết di thư cho anh thì tôi tuyệt đối không cho anh vào trong này.''
Sau khi nhét thư vào tay Quý Tư Hàn, Sam Sam xoay người đi ra khỏi phòng.
Quý Tư Hàn kinh ngạc nhìn bức thư trong tay, đột nhiên không có dũng khí mở ra.
Hắn dựa vào tường, yên lặng mười mấy phút mới từ từ mở bức thư ra...
[Quý Tư Hàn
Anh ấy nói, đừng mơ mộng tôi sẽ yêu cô.
Hóa ra, anh ấy không yêu tôi.]
Chỉ ba câu ngắn ngủi cũng đủ để khiến hắn hoàn toàn sụp đổ, cảm giác hối hận không ngừng bủa vây lấy hắn.
Quý Tư Hàn nắm chặt bức thư, bàn tay run bần bật không ngừng vuốt ve nét chữ xinh đẹp trên tờ giấy.
Cô không để lại thêm một câu thừa thãi, cô chỉ dùng một câu ngắn ngủi như vậy để lên án sự vô tình của hắn.
Hắn nhớ đến đêm hôm đó, hắn ôm cô, làm những việc như vậy với cô mà lại tức giận rồi nói ra những lời khó nghe như vậy.
Rõ ràng hắn không muốn cô bỏ chạy với Tống Tư Việt, nhưng lời nói đến bên miệng lại chuyển thành lời khác.
Nếu như hắn biết cô sẽ sớm rời khỏi thế giới này thì hắn nhất định sẽ bỏ xuống cái gọi là tự tôn buồn cười kia, nói với cô rằng...
Thật ra từ trước kia, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã động lòng.
Không phải ở đêm mưa to kia, mà là cửa chính A.
Khắp người Quý Tư Hàn đầy máu me ngồi dưới gốc cây chờ Quý Lương Xuyên.
Chắc Thư Vãn lúc đó đến trường học tìm người, thấy Quý Tư Hàn bị thương thì tốt bụng cho hắn một bình nước, còn khuyên hắn đến bệnh viện chữa trị.
Lúc ấy hắn đang quay lưng về phía cô, đầu cũng không quay lại, Thư Vãn cũng không quá tò mò, cô để bình nước xuống sau lưng hắn rồi vội vàng đi vào trường học.
Sau khi cô đi rồi Quý Tư Hàn quay đầu nhìn thoáng qua, hắn chỉ thấy sườn mặt trắng trẻo xinh đẹp, sau đó khắc ghi hình dáng đó vào trong lòng.
Lần sau gặp lại chính là đêm cô bán mình, Quý Tư Hàn vô tình đi qua cửa quán ăn, thấy Thư Vãn đang quỳ trên mặt đất.
Người cô ướt sũng, hai mắt sưng đỏ đầy tuyệt vọng, thấy Thư Vãn như vậy, hắn không nhịn được mà đi đến.
Quý Tư Hàn vốn định trực tiếp đưa tiền, nhưng khi đứng trước mặt cô, lại thấy cô giống như một con thỏ trắng nhỏ đang ngước mắt lên nhìn hắn.
Hắn nhịn không được mà cử động yết hầu, đưa tay chạm vào cô, giây phút chạm vào Thư Vãn, hắn không bài xích chút nào.
Hắn muốn cô, người mới được nếm thử sự đời như hắn lập tức nghiện Thư Vãn, có thể nói là ăn tủy trong xương rồi mới biết liếm nó cũng ngọt.
Hắn điên cuồng muốn cô, không còn mặt mũi mà ép buộc cô kí hợp đồng tình nhân, trói chặt cô bên cạnh mình.
Nhưng sau khi nghe thấy Thư Vãn mơ ngủ khóc lóc gọi tên Tống Tư Việt, chút rung động kia lập tức bị Quý Tư Hàn ép xuống.
Sau đó Ninh Uyển về nước, Quý Tư Hàn không còn cách nào khác ngoài kết thúc hợp đồng tình nhân với cô.
Hắn cho rằng mình có thể thoải mái buông xuống, nhưng căn bản đó là chuyện không thể.
Hắn còn vô cùng mâu thuẫn, nhiều lần lợi dụng Ninh Uyển để thử cô.
Thậm chí Quý Tư Hàn còn như phát điên mà lấy thân phận Dạ tiên sinh để tiếp cận như Thư Vãn.
Hắn không hiểu, vì sao hắn lại làm những chuyện như vậy?
Quý Tư Hàn cảm thấy có lẽ do bản thân hắn quá quyến luyến cơ thể cô nên mới như một tên biến thái không rời xa cô được.
Cho đến khi Cố Cảnh Thâm xuất hiện khiến Quý Tư Hàn không thể nào kiềm chế được tình cảm trong lòng mình.
Hắn không khống chế được bản thân mà đi tìm cô, từng bước ép sát thăm dò cô.
Thật ra hắn muốn biết, năm năm qua cô đã từng rung động với hắn hay chưa.
Nếu như cô có, Quý Tư Hàn nhất định sẽ nghĩ cách để thoát khỏi Quý gia và Liên gia, mang theo cô cao chạy xa bay.
Thậm chí hắn còn không yêu cầu xa vời Thư Vãn sẽ yêu mình như Tống Tư Việt, cô chỉ cần có một chút tình cảm với hắn thôi là được rồi.
Nhưng từng lần dò hỏi, kết quả nhận được vẫn là không yêu...
Cho dù như vậy, Quý Tư Hàn vẫn không quan tâm mà dùng cách ngu ngốc nhất để muốn cô.
Lúc này hắn mới ý thức được mình không chỉ quyến luyến cơ thể cô, mà còn đặt cô vào trong trái tim, không thể nào kìm chế được tình cảm dành cho cô.
Nhưng thứ tự tôn buồn cười của hắn đã khiến hắn không thể nào nói lời ngọt ngào với người phụ nữ mà hắn yêu nhất.
Bây giờ hắn thấy mấy lời cô viết cho mình, đột nhiên cảm giác được...
Nếu như hắn nói trước thì có phải cô cũng sẽ trả lời, thật ra cô cũng có cảm giác với hắn.
Đáng tiếc, tất cả đã muộn, hắn hại chết cô, còn để đến tận lúc chết rồi cô đều cho rằng hắn không yêu cô...