Quý Tư Hàn đi rồi, trợ lý riêng Tô Thanh bưng thuốc đi vào.
Anh ta đưa thuốc cho Thư Vãn, cung kính nói: "Thư tiểu thư, làm phiền cô rồi.”
Đây là thuốc, Quý Tư Hàn không yêu cô, đương nhiên sẽ không cho phép cô mang thai.
Sau mỗi lần làm chuyện ấy hắn đều sai Tô Thanh đến đưa thuốc, còn lệnh cho Tô Thanh tận mắt nhìn cô uống vào.
Thư Vãn nhìn viên thuốc màu trắng kia, trái tim lại đau đớn.
Không biết là do trái tim hoàn toàn suy kiệt, hay là bị Quý Tư Hàn dày vò, lúc này cô đau đến khó có thể hô hấp.
Thư tiểu thư......
Tô Thanh thấy cô không phản ứng, lập tức lên tiếng nhắc nhở, sợ cô không chịu uống.
Thư Vãn nhìn anh ta một cái, khuôn mặt không chút biểu cảm từ từ đưa tay nhận lấy bỏ vào trong miệng, ngay cả nước cũng không uống, cứng rắn nuốt xuống.
Tô Thanh lúc này mới thu hồi thần sắc lo lắng, từ trong túi văn kiện lấy ra giấy chứng nhận bất động sản và chi phiếu đặt ở trước mặt Thư Vãn.
"Thư tiểu thư, đây là Quý tổng bồi thường cho cô, ngoại trừ bất động sản, xe sang trọng, còn cho cô năm mươi triệu, xin cô nhận lấy."
Hắn đối với cô cũng rất hào phóng.
Chỉ tiếc thứ cô muốn cho tới bây giờ cũng không phải là tiền.
Thư Vãn ngẩng đầu nhìn Tô Thanh cười cười: "Tôi không cần những thứ này.”
Tô Thanh sửng sốt, có chút khó hiểu: "Cô cảm thấy ít sao?”
Nghe được những lời này, Thư Vãn chỉ cảm thấy chua xót.
Ngay cả Tô Thanh cũng cho rằng cô là vì tiền, chớ nói chi là Quý Tư Hàn.
Cho phí chia tay cao như vậy, là sợ sau này cô sẽ vì tiền mà dây dưa với hắn sao?
Thư Vãn chua xót cười, cầm lấy túi xách bên cạnh, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ đen, đưa cho Tô Thanh, "Đây là anh ấy cho tôi, phiền anh giúp tôi trả lại cho anh ấy, mặt khác giúp tôi chuyển lời, tôi chưa từng dùng qua một đồng nào của anh ấy thì lúc này cũng sẽ không thu phí chia tay.”
Tô Thanh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, năm năm qua, Thư tiểu thư chưa từng dùng qua một phân tiền của Quý tổng?
Thư Vãn mặc kệ Tô Thanh có tin hay không, trực tiếp đem thẻ đen đặt ở trên đống giấy chứng nhận bất động sản.
Sau đó xoay người, rời khỏi dinh thự số 8.
Mùa đông ở thành phố A, hơi lạnh.
Thư Vãn đi trên đường phố khu biệt thự.
Thân ảnh đơn bạc phản chiếu trên mặt đất, có vẻ vô cùng gầy gò.
Cô gấp chặt áo khoác trắng gạo, cắn rang đi trên đôi giày cao gót, từng bước một trở về căn hộ.
Cô đẩy cửa ra, bên trong căn hộ rất lớn, trang hoàng cũng hết sức xa hoa.
Thư Vãn lại cảm thấy lạnh như băng, không có bất kỳ độ ấm nào tựa như trái tim Quý Tư Hàn.
Cô ngồi trên sô pha, ngẩn người một lúc rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Căn hộ này là Quý Tư Hàn cho cô.
Nếu hắn không cần cô nữa, vậy thứ anh cho, cô cũng sẽ không cần.
Thư Vãn lấy vali ra, mở tủ quần áo, bỏ toàn bộ quần áo của mình vào trong.
Cô không mang theo bao nhiêu đồ tới, thu dọn đơn giản một chút liền xách vali rời khỏi.
Sau khi ngồi vào trong xe, gửi tin nhắn cho Tô Thanh.
[Trợ lý Tô, mật mã của căn hộ Imperial Howe là 0826.]
Tô Thanh là một người thông minh, sau khi nhìn thấy tin nhắn thì lập tức hiểu được.
Thư tiểu thư không chỉ không tiêu một phân tiền của Quý tổng, ngay cả căn hộ Quý tổng tặng cũng không cần.
Sạch sẽ lưu loát như thế, hoàn toàn không giống người phụ nữ năm năm trước quỳ gối trước mặt Quý tổng, cầu xin Quý tổng bỏ ra một trăm vạn mua cô một đêm.
Anh ta cầm đồ vật nguyên dạng nhanh chóng trở lại công ty trả lại cho Quý Tư Hàn, cũng truyền đạt lại nguyên văn những lời của Thư Vãn cho hắn.
Quý Tư Hàn nâng đôi mắt hoa đào đạm mạc xa cách lên, sau khi quét mắt nhìn đồ vật trên mặt bàn, tầm mắt ngưng tụ trên tấm thẻ đen kia.
Hắn lạnh giọng hỏi Tô Thanh: "Bên trong có thêm một trăm vạn?
Tô Thanh lập tức gật đầu: "Đúng vậy.”
Trước khi Tô Thanh quay về công ty đã đến ngân hàng kiểm tra số tiền trong thẻ đen.
Bên tron thẻ ngoại trừ số tiền mỗi tháng hắn gửi còn có thêm một trăm vạn.
Rất hiển nhiên, đây là tiền bán mình mà Thư tiểu thư trả lại cho Quý tổng.