Người Tình Của Lý Tổng

Chương 258



Chương 258

Anh ta tiến lên sờ sờ khuôn mặt bị tát sưng của A Lan, ngoài miệng hỏi cô ấy có đau hay không nhưng đáy mắt lại hiện lên nụ cười châm chọc.

“Còn tưởng cô rời khỏi nhà họ Tô có bản lĩnh gì, không ngờ đã bám được Quý Tư Hàn, tuy nhiên cái giá phải trả cũng khá đắt.”

A Lan rất tức giận, cô ấy không phải tức giận anh ta cười nhạo mình, mà cô ấy tức giận vì để cho anh ta nhìn thấy lúc bản thân mình nhếch nhác nhất.

Cô ấy nắm hai tay không nói lời nào, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ ngoan cường không chịu thua.

Tô Ngôn buông cô ấy ra, tựa vào vách tường, hai tay khoanh quanh ngực đánh giá A Lan từ trên xuống dưới.

Lúc A Lan rời khỏi nhà họ Tô chỉ mới mười tám tuổi, nhiều năm không gặp cô ấy càng ngày càng xinh đẹp.

Anh ta nhịn không được lại đè A Lan lên vách tường, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng ướt át của cô ấy, cẩn thận nhấm nháp.

Tô Ngôn tìm kiếm A Lan nhiều năm, sau khi cô ấy về nước, anh ta đến thành phố A thăm cô vài lần nhưng không chủ động tới gần.

Nếu không phải vừa rồi biết được A Lan đang làm việc cho Quý Tư Hàn từ trong miệng Liên Tinh Nhược, có lẽ anh ta sẽ không xuất hiện.

Nhà họ Quý và nhà họ Tô có quan hệ gì, là kẻ thù truyền kiếp!

A Lan thân là người nhà họ Tô lại dám học theo anh họ của anh ta, chuyển sang nương nhờ nhà họ Quý, đúng là làm càn không kiêng dè gì mà!

Không cho A Lan chút bài học, sợ là cô ấy sẽ mãi mãi không biết bản thân có bao nhiêu phân lượng!

Tô Ngôn vốn cũng chỉ muốn hôn A Lan một chút, nhưng sau khi nếm thử hương vị của cô ấy lại không muốn dừng lại.

Anh ta dứt khoát siết chặt eo A Lan, cúi đầu hôn sâu hơn.

Có lẽ Tô Ngôn đã mười năm không hôn cô ấy, hương vị này khiến anh ta rất nhớ nhung.

Anh ta hôn đến mức quên hết tất cả, ngay cả bản thân tới tìm A Lan làm cái gì cũng quên mất.

Tô Ngôn chỉ vùi đầu đắm chìm trong nhớ nhung đối với cô ấy, loại nhớ nhung này xâm nhập sâu vào tận xương tủy làm cho anh ta bất chợt quên đi oán hận.

Tô Ngôn quên nhưng còn A Lan thì không, cô ấy liều mạng đẩy anh ta ra nhưng cổ tay lại bị tay Tô Ngôn ôm chặt sau thắt lưng, không thể động đậy.

A Lan chỉ có thể há miệng cắn anh ta nhưng lại bị anh ta cắn ngược lại, A Lan tức giận đến mức cả người phát run.

“Tô Ngôn!”

Trong lúc xô đẩy, A Lan gấp đến độ hét lên: “Anh đừng quên, anh là anh trai tôi!”

Tô Ngôn sửng sốt, anh ta đột nhiên hoàn hồn, cảm xúc say mê nơi đáy mắt nhanh chóng phai nhạt thay vào đó là sự chán ghét.

“Tôi không phải anh trai em!”

Anh ta đẩy A Lan ra lùi lại một bước, khi anh ta nhìn cô ấy lần nữa thì trong mắt đã tràn đầy sự căm hận dành cho A Lan.