Người Tình Của Lý Tổng

Chương 277



Chương 277

Nói xong cô ấy xoay người định đi, Thư Vãn lại gọi cô ấy: “Bác sĩ Chu…”

A Lan quay đầu nhìn cô: “Hả? Có phải còn có chỗ nào khó chịu không?”

Thư Vãn khẽ lắc đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn túi giấy trên tủ đầu giường: “Bên trong có một chai nước hoa… là mua cho cô.”

A Lan sửng sốt, nhìn vào túi giấy theo tầm mắt của cô sau đó dời đến trên người cô: “Cô… đi trung tâm thương mại, là để mua nước hoa cho tôi?”

Thư Vãn gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng: “Cô cho tôi nhiều thuốc như vậy, tôi muốn cảm ơn cô…”

Vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt A Lan dần biến thành cảm động, có một lớp sương mù nhàn nhạt dâng lên khóe mắt khiến cho cô ấy không biết phải làm sao.

Sau khi ngây người đứng im tại chỗ vài phút, cô ấy lại đi đến trước mặt Thư Vãn, đưa bàn tay trắng nõn lên sờ vào gương mặt không có huyết sắc của Thư Vãn.

“Thư tiểu thư, xin lỗi, nếu không phải vì tôi cô cũng sẽ không gặp Liên Tinh Nhược, là tôi đã hại cô.”

Thư Vãn không nhìn rõ vẻ mặt của A Lan, nhưng lại cảm nhận được sự áy náy của cô ấy, khẽ nhếch khóe miệng: “Không liên quan đến cô…”

Là cô tự đánh giá mình quá cao, còn muốn dùng phương pháp của người để đáp trả lại chính người ta.

Nhưng lại quên rằng mình quá nhỏ bé, hoàn toàn không trêu chọc nổi những người quyền thế này.

Đổi lấy kết cục như bây giờ cũng là cô đáng đời.

Đáng đời bị xúc phạm, đáng đời yêu một người không nên yêu…

Dáng vẻ đầy tuyệt vọng của cô khiến cho A Lan rất đau lòng, không nhịn được cúi người xuống ôm lấy cô.

“Thư tiểu thư, cảm ơn cô.”

Cái ôm dịu dàng của A Lan đã kéo suy nghĩ của Thư Vãn quay trở lại, cô cố gắng hết sức đưa tay lên vỗ lưng cô ấy.

“Tôi còn muốn cảm ơn cô đã cứu tôi, nếu không phải là cô tôi sợ là mình sẽ không có cơ hội tạm biệt người bạn tốt của tôi…”

Sau khi Sam Sam chạy đi thì có y tá đi vào, vừa giúp cô kiểm tra sức khỏe vừa nói với cô là viện trưởng Chu đã kịp thời chạy đến cứu cô.

Mặc dù cô không biết tại sao A Lan lại chạy đến cứu mình, nhưng ơn cứu mạng này cũng đủ để cô ghi nhớ trong lòng, cũng không cần hỏi thêm nữa.

“Thực ra là Quý…”

A Lan muốn nói cho cô biết, là Quý tổng bảo cô ấy đi cứu cô nhưng còn chưa nói xong đã bị Thư Vãn ngắt lời: “Bác sĩ Chu, Sam Sam bạn tôi, cô ấy đi đâu rồi…”

Đã hai tiếng trôi qua, Sam Sam vẫn chưa quay lại, cô lo lắng Sam Sam sẽ xảy ra chuyện gì đó.

A Lan chỉ luôn chú ý Thư Vãn, cũng không phát hiện Sam Sam không ở trong phòng bệnh.

Sau khi nhìn xung quanh, cô ấy nói với Thư Vãn: “Tôi sẽ cho người đi tìm cô ấy.”

Thư Vãn nói cảm ơn, tầm mắt lại nhìn túi giấy trên tủ đầu giường: “Bác sĩ Chu, cô cầm chai nước hoa kia đi nhé.”

Vốn A Lan muốn từ chối nhưng đó là tấm lòng Thư Vãn dùng mạng để đổi, nếu mình không nhận thì có vẻ hơi không hợp tình người.