Lâm Trạch Thần đút hai tay vào túi quần, nghênh ngang đi vào.
Khách khứa cả sảnh thấy tư thế của đám người này, sợ tới mức không dám nói gì.
Sam Sam và Giang Vũ thì có chút không biết làm sao, ngẩn ngơ tại chỗ.
Khoảnh khắc Thư Vãn nhìn thấy Lâm Trạch Thần, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Cô còn tưởng rằng anh ta sẽ không tới, không ngờ vẫn xông vào hiện trường hôn lễ.
Cô sợ Lâm Trạch Thần sẽ phá hỏng hôn lễ, vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía anh ta.
“Lâm tổng.”
Thư Vãn vội vàng ngăn Lâm Trạch Thần lại, "Hợp đồng đã ký xong, tối nay tôi sẽ giao cho anh.”
Lâm Trạch Thần đánh giá cô từ trên xuống dưới, thấy cô mặc trang phục phù dâu màu sâm banh gợi cảm, đôi mắt xám đen nháy mắt dấy lên một tia khát vọng.
Anh ta một tay ôm eo Thư Vãn, kéo cô vào trong ngực, vừa sờ vừa nói: "Nếu đã ký xong, vì sao không đưa cho anh sớm một chút?”
"Lâm tổng, tôi nhất định phải cam đoan hôn lễ thuận lợi kết thúc, bằng không nếu anh cầm hợp đồng, nói chuyện không giữ lời, quấy rầy hôn lễ của bạn tôi thì làm sao bây giờ?"
“Em không tin tưởng tôi?”
“Đúng vậy.”
Thư Vãn lạnh nhạt nói: "Lâm tổng, anh muốn hợp đồng thì đợi đến tối.”
Cô trang điểm nhu hòa, vẻ mặt lại có chút kiên cường, dường như không thể thương lượng.
Lâm Trạch Thần nở nụ cười lưu manh: "Làm sao tôi biết em không gạt tôi?”
Thư Vãn lấy di động ra, mở văn kiện ra, đưa cho Lâm Trạch Thần xem một bản hợp đồng giả.
“Lâm tổng, ngài thấy rõ ràng, bản hợp đồng này là Quý thị đưa ra, trên đó còn đóng dấu, không giả được.”
Công việc chủ yếu của cô ở văn phòng tổng giám đốc, chính là phụ trách tiếp đãi bên hợp tác.
Quý thị là bên hợp tác lớn nhất của Ninh thị, cô đương nhiên là có hợp đồng của bên kia, cũng biết con dấu tròn méo ra sao.
Cô dựa theo khuôn mẫu hợp đồng cạnh tranh khác của Quý thị, tự mình định ra một phần hợp đồng, lại tìm người chế tác một con dấu.
Cô chuyển hợp đồng đóng dấu giả sang PDF, trông không khác gì thật.
Cô cố ý vẽ cho Lâm Trạch Thần xem, khiến anh ta không khỏi tin là thật.
“Vậy tối nay em nhớ đưa hợp đồng đến biệt thự của tôi.”
Sau khi lấy được hợp đồng, anh ta sẽ xử lý Thư Vãn.
Nghĩ đến vừa có thể ngồi vững vàng vị trí người thừa kế Lâm thị, lại có thể ôm được mỹ nhân về, tâm tình Lâm Trạch Thần rất là sung sướng, cũng buông lỏng Thư Vãn ra.
Sau khi tay anh ta dời khỏi phần eo, Thư Vãn nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cô siết chặt lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, cắn răng nói: "Lâm tổng, tôi đã định địa chỉ, đến lúc đó sẽ gửi cho anh.”
Cô sẽ không đi đến biệt thự của hắn, một khi tiến vào địa bàn của anh ta thì nghĩ cũng đừng nghĩ đi ra.
Cô hiện tại tay cầm hợp đồng giả, Lâm Trạch Thần muốn lấy được, vậy nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của cô.
Lâm Trạch Thần nghe cô nói như vậy, khẽ nhíu mày, "Em muốn giở trò gì?”
Thư Vãn lắc đầu, “Tôi không muốn làm trò gì cả, tôi chỉ không muốn ngủ với anh mà thôi, tôi muốn bảo đảm an toàn cho bản thân.”
Cô trực tiếp đâm thủng tâm tư anh ta, ngược lại khiến Lâm Trạch Thần có chút khó xử.
Sắc mặt anh ta có chút không tốt, nhưng nghĩ lại, mặc kệ cô chọn địa chỉ ở đâu, anh ta đều có thể làm cho cô thần phục dưới thân.
Nghĩ như vậy, Lâm Trạch Thần cũng không băn khoăn về vấn đề địa chỉ nữa.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía cô dâu chú rể, vừa cười uy hiếp Thư Vãn: "Phải ngoan ngoãn đưa tới nha, nếu không đám huynh đệ của tôi sẽ nháo động phòng đấy.”
Nói xong, hắn lấy tay nhẹ nhàng gạt sống mũi Thư Vãn, động tác hơi có chút cưng chiều, nhưngánh mắt anh ta nhìn cô lại giống như mãnh thú nhìn con mồi.
Trong lòng Thư Vãn chán ghét sự đụng chạm của anh ta đến cực điểm, nhưng mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Lâm tổng yên tâm đi.”
Có cô cam đoan, lúc này Lâm Trạch Thần mới dẫn người rời đi.