Người Tình Của Lý Tổng

Chương 312



Chương 312

Quý Tư Hàn sớm đã đau đớn đến chết lặng phát hiện có người cướp bức thư Thư Vãn viết cho mình thì gấp đến mức đỏ bừng mắt.

Hắn nhanh chóng đứng dậy lấy lại tờ giấy kia, bảo vệ nó như một món đồ trân bảo, sau khi gấp gọn lại thì cẩn thận đặt vào túi áo bên trong.

Quý Tư Hàn không nhìn Cố Cảnh Thâm lấy một cái, hắn vịn tường đi ra ngoài…

Trời đã sớm tối đen, Quý Tư Hàn chậm rãi bước từng bước ra khỏi tiểu khu.

Tô Thanh đang đợi bên ngoài tiểu khu thấy hắn loạng choạng bước đến thì vội vàng tiến lên đỡ hắn.

“Quý tổng, ngài không sao chứ?”

Quý Tư Hàn đẩy tay anh ta ra, tiếp tục thất thểu đi về phía trước.

Tô Thanh sợ hắn xảy ra chuyện, vội vàng muốn đuổi theo thì bị hắn lạnh lùng quát lớn: ”Đừng tới đây.”

Hắn lảo đảo đi về nghĩa trang như muốn tự trừng phạt bản thân mình, cứ như vậy mạnh mẽ đi đến trước mộ cô.

Ban ngày Quý Tư Hàn không dám nhìn di ảnh của cô, bây giờ khi thấy bức ảnh này, trái tim hắn như bị xé làm đôi, đau đến mức người hắn cũng run rẩy.

Quý Tư Hàn quỳ một chân xuống trước mộ, đưa tay vuốt v e hình của Thư Vãn.

Cô trong ảnh đang nở nụ cười dịu dàng nhẹ nhàng, đôi mắt hơi cong trông rất đẹp.

Hắn càng nhìn càng nhớ cô đến phát điên, nỗi nhớ như khắc sâu vào xương tủy.

Nhưng cô đã hóa thành một nắm tro, hắn không sờ được, cũng không chạm vào được.

”Thật xin lỗi…”

Hắn sợ họ phát hiện ra sự tồn tại của Thư Vãn, sợ cô sẽ có kết thúc như Thiển Thiển, hết cách rồi nên mới ra tay đánh cô.

Cuối cùng là do hắn quá vô dụng nên mới dùng danh nghĩa ”bảo vệ” để làm tổn thương cô.

Nhưng ông trời ơi, rõ ràng hắn đã sống ở địa ngục không có ánh mặt trời rồi, vì sao lại còn cố tình cho hắn một tia sáng?

Khiến hắn không kìm được lòng mà đưa tay ra, muốn hướng đến ánh sáng kia, muốn cố gắng leo ra khỏi địa ngục để đứng dưới ánh mặt trời.

Nhưng Quý Tư Hàn còn chưa thoát khỏi địa ngục thì ánh sáng kia đã biến mất…

Vì hắn đã h@m muốn thứ không thuộc về mình nên mới có kết quả như vậy sao?

Quý Tư Hàn nhếch miệng, ánh mắt là sự tuyệt vọng vô cùng tận…

Bọn họ nói đúng, loại người như hắn không có tư cách thích ai đó.

Hắn không nghe nên xứng đáng nhận hết mọi đau khổ này.

Dường như Quý Tư Hàn đã nghĩ thông chuyện gì đó, hắn lấy con dao nhỏ màu vàng mang theo mình ra, nhìn về phía di ảnh của Thư Vãn.

”Anh dùng tay phải để đánh em, anh nên bị trừng phạt.”

Dứt lời, hắn nâng dao lên, đâm một nhát vừa mạnh vừa chuẩn vào bàn tay phải của mình, trực tiếp cắt đứt động mạch chủ…

”Vãn Vãn, anh hại em một mạng, anh cũng nên trả cho em một mạng…”

“Tư Hàn, hợp đồng còn nửa năm, có thể đợi thêm một chút được không?”