Mặc dù cô có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng cầm điện thoại lên, nghe máy.
“Thư Vãn, đến văn phòng một chuyến.”
Bên trong truyền đến thanh âm ôn hòa của chủ tịch.
Ông ta phân phó một câu liền cúp máy, cũng không cho Thư Vãn cự tuyệt.
Nghĩ đến Quý Tư Hàn ở đây cô thật sự không muốn đi, nhưng chủ tịch chủ động tìm cô, cô cũng không còn cách nào khác.
Đúng như cô dự đoán, Quý Tư Hàn ngồi trong phòng làm việc, đang nói chuyện với chủ tịch Ninh Thụy Thành.
Bọn họ nói về hợp tác hạng mục, liên quan đến hội đấu thầu mảng thành tây.
Lúc trước sau khi Lâm thị xảy ra chuyện, Quý thị không biết vì nguyên nhân gì, bỗng nhiên trì hoãn cuộc đấu thầu lại vài ngày.
Làm cho cuộc đấu thầu kéo dài đến tận bây giờ, Lâm thị bên kia cũng không hề hoài nghi qua chuyện hợp đồng giả.
Hơn nữa Lâm Trạch Thần bị thương, người còn đang hôn mê, phỏng chừng còn chưa kịp giao hợp đồng giả cho Lâm thị.
Chỉ là cô có chút lo lắng, Lâm Trạch Thần sau khi tỉnh lại phát hiện hợp đồng có vấn đề, chỉ sợ sẽ tới tìm cô tính sổ.
Nhưng mà đây là nói sau khi Lâm Trạch Thần tỉnh lại anh ta còn gặp phải một đống vấn đề của Lâm thị cần phải giải quyết, chưa chắc sẽ quan tâm đến cô.
Ví dụ như làm thế nào chấn hưng Lâm thị, làm thế nào bảo lãnh Lâm chủ tịch ra ngoài, làm thế nào xoay vòng vốn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng của bên hợp tác.
Chờ anh ta làm xong một loạt chuyện này, nói không chừng cô cũng không còn trên đời này nữa, anh ta muốn tính sổ cũng tìm không thấy người.
Cô thu hồi suy nghĩ, vừa định gõ cửa, lại nghe mấy người bên trong nhắc tới Cố thị ở đế đô.
Hai chữ Cố thị, khiến Thư Vãn có hơi mất bình tĩnh, dáng vẻ của thiếu niên kia lại hiện lên trong đầu cô.
Cô cố gắng khắc chế tâm tình của mình, gõ cửa lớn, cung kính hỏi: "Chủ tịch, ngài tìm tôi?"
Ninh Thụy Thành lúc này mới buông ly cà phê trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Thư Vãn: "Thư Vãn, trước đây việc tiếp đãi Cố thị là do cô phụ trách đúng không?"
Thư Vãn gật đầu, "Đúng vậy.”
Ninh Thụy Thành nâng đồng hồ lên nhìn thoáng qua: "Như vậy đi, bữa tiệc tối nay của Cố tổng do cô sắp xếp, thời gian dùng cơm đại khái khoảng sáu giờ, cô đặt một nhà hàng cao cấp, sau đó lại ra sân bay đón Cố tổng.”
Đón Cố tổng?
Người đến Anh Hoa công tác đều là người phụ trách hạng mục của Cố thị, tổng giám đốc Cố thị chưa bao giờ ra mặt.
Cô cũng chưa từng gặp mặt người này, bây giờ muốn cô đi đón......
Thư Vãn nhíu mày, trong nháy mắt xoắn thành một đoàn, theo bản năng thốt ra: "Chủ tịch, tôi đã xin từ chức, hôm nay là tới bàn giao công việc, chi bằng chuyện sắp xếp chiêu đãi Cố tổng ngài giao cho những người khác đến phụ trách đi?"
Vừa dứt lời, ba người ngồi trên sô pha ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Thư Vãn không cẩn thận đụng phải ánh mắt thâm thúy của Quý Tư Hàn, trái tim chợt thót lên một nhịp.
Cô làm bộ như không có việc gì, nhanh chóng dời tầm mắt, quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Thụy Thành.
Người đàn ông gần năm mươi tuổi, không nói gì uy nghiêm ngồi đó.
Nhưng Thư Vãn chưa từng sợ Ninh Thụy Thành, người khác cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta, nhưng cô thì dám.
Giống như Ninh Thụy Thành là người thân của cô, luôn cho cô một loại cảm giác ấm áp.
Bị thư ký không kiêng nể gì cự tuyệt, Ninh Thụy Thành có chút không vui.
Có phải cô gái này cảm thấy ông đối với cô không giống người thường, cho nên mới muốn làm gì thì làm?
Lại dám ở trước mặt Quý Tư Hàn công khai cự tuyệt ông ta, đây không phải là đánh thẳng vào mặt ông ta sao?
Điều này làm cho Ninh Thụy Thành rất bất mãn với Thư Vãn, nhưng ông ta phải duy trì phong phạm của chủ tịch, không thể so đo với một cô gái.