Người Tình Của Lý Tổng

Chương 55: Không quan trọng



“Tại sao?”

Sau khi anh ta hỏi ngược lại một câu, trên khuôn mặt thanh tú trong khoảnh khắc chuyển thành hung ác nham hiểm.

"Cô còn tới hỏi tôi tại sao, tôi hôn mê nằm ở bệnh viện, mà cô lại đi ăn nằm với tên đàn ông khác!"

"Người cô đã bẩn thành như vậy, còn muốn ở cùng với tôi, cô không tự hỏi lại mình xem cô có xứng không!"

Nhìn xem, anh ta căn bản không có mất trí nhớ.

Đáng tiếc, đến giờ phút này cô mới biết anh ta chỉ vì vứt bỏ chính mình mà giả bộ mất trí nhớ.

Cô vậy mà còn ngây ngốc tin vào lời của thiếu niên trước mắt này, thiếu niên đó từng hứa sẽ bên cô cả một đời một kiếp.

Cô hối hận, hối hận vì đã buông xuống tất cả sự kiêu ngạo quỳ gối trước cửa Cố gia để tìm anh ta trở về.

Nhưng người đàn ông đã đổi tên thành Cố Cảnh Thâm lại không cho cô cơ hội hối hận...

Thư Vãn nhớ rõ, sau khi anh ta lùi lại mấy chục bước, sau đó dốc hết sức xông lên.

Anh ta mượn lực chạy lấy đà, chân mang giày da hàng hiệu đạp vào trái tim bên ngực trái của cô.

Anh ta biết trái tim cô từng làm phẫu thuật bắc cầu nhân tạo, không chịu được ngoại lực va chạm mạnh, cho nên anh ta mới tính chuẩn vị trí một kích trúng mục tiêu.

Lúc cô nôn ra vài ngụm máu, cô mới hiểu được, chàng thiếu niên như ánh mặt trời của cô là muốn cô chết.

Cô ngã trong vũng máu, cả người lạnh đến run rẩy, còn chàng thiếu niên kia chỉ cúi đầu nhìn cô cười lạnh.

“Thư Vãn, tôi đã không yêu cô nữa, cũng không muốn ở cùng một chỗ với cô, cho nên cô đừng đến làm phiền tôi nữa!”

“Còn nữa, tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi là người thừa kế của Cố thị, không phải Tống Tư Việt của cô nhi viện mà cô từng quen!”

"Nếu cô và Kiều Sam Sam dám phơi bày thân phận trước đây của tôi, hoặc dùng nó để uy hiếp Cố gia, tôi sẽ cho các người sống không bằng chết!"

Thư Vãn từng thấy Quý Tư Hàn lạnh lùng, nhưng sự lạnh lùng của hắn mãi mãi cũng không bằng Tống Tư Việt.

Cho nên dù Quý Tư Hàn chỉ xem cô làm thế thân cô cũng sẽ không oán hận hắn, bởi vì Quý Tư Hàn không yêu sẽ nói không yêu, hắn chưa bao giờ lừa gạt cô.

Nhưng Tống Tư Việt, anh ta luôn miệng nói anh yêu cô, yêu đến nguyện ý vì cô trả giá tất cả, nhưng sự thật thì sao?

Là anh ta tự tay cắt đứt tình cảm hai mươi mấy năm của bọn họ, ngay cả tình chị em với Sam Sam anh ta cũng không cần.

Nếu không phải do anh ta tàn nhẫn, tuyệt tình như vậy thì lúc Quý Tư Hàn ép buộc cô ký hiệp nghị tình nhân cô cũng sẽ không dứt khoác mà ký vào.

Cô vốn muốn dùng cái này để trả thù Tống Tư Việt, không phải anh ta coi thường cô bán mình sao? Vậy cô bán cho anh ta xem!

Nhưng sau đó, cô lại không thể quản được trái tim mình, phản ứng trên thân thể khiến cô dần dần quên mất Tống Tư Việt.

Đã từng bị người ta làm tổn thương như vậy, lại còn có thể yêu một người đàn ông khác, cô cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng cô phải thừa nhận là Quý Tư Hàn, là sự dịu dàng ôn nhu của anh, mang cô đi ra khỏi đoạn thời gian khủng khiếp kia...

Cô nghĩ chuyện này có thể liên quan đến việc cô là trẻ mồ côi.

Cô thiếu tình yêu, thiếu đến mức chỉ cần người khác đối xử tốt với cô một chút, cô sẽ móc hết ruột gan giao cho người đó.

Tuy rằng cuối cùng hai người đàn ông đều vứt bỏ cô, nhưng cô không hối hận vì đã từng yêu.

Chỉ là có chút tiếc nuối, cả đời này của cô dùng hết tình cảm đi yêu một người, kết quả đổi lại không có một người nào thật lòng yêu cô.

Cô nghĩ đời này cứ như vậy, hy vọng kiếp sau, ông trời nể tình cô cả đời lẻ loi hiu quạnh, cho cô chút đường đi.

Thư Vãn cảm thấy ý nghĩ của mình có chút buồn cười, người đã chết, nào cókiếp sau, cuối cùng thứ còn lại cũng chỉ là một nắm tro mà thôi.

Cô thu hồi những suy nghĩ lộn xộn, ngước mắt nhìn về phía Cố Cảnh Thâm.

“Cố tổng, tôi đối với bên đối tác vẫn luôn lịch sự, không tồn tại bất kì sự thiên vị nào.”

“Về phần chuyện năm năm trước, đã qua rồi, Cố tổng cũng không cần để trong lòng.”

Anh ta mất trí nhớ thật cũng được, hay giả bộ không nhận ra cũng được, bây giờ đều không quan trọng nữa.

Chuyện quá khứ, đã bị thời gian mang đi tất cả.

Cô và anh ta, đều không nên nhắc lại.

Thư Vãn nói xong, một lần nữa nhấc bước đi xuống bãi đỗ xe ngầm.

Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mỏng manh kia, Cố Cảnh Thâm cảm giác Thư Vãn đã thay đổi rất nhiều.

Tựa hồ cô gái quỳ gối trước cửa Cố gia, khóc nháo cầu xin anh ta ra ngoài gặp mặt một lần, đã sớm chết rồi.

Cô của hiện tại, đã không còn là cô gái hoạt bát đáng yêu năm nào, trên mặt cô lúc này chỉ còn lại sự lạnh nhạt bất cần.

Anh ta ấn ấn ngực mình, bên trong trống rỗng giống như có thứ gì đó mà bản thân đã quên mất, nhưng anh ta lại không nhớ ra bản thân đã quên thứ gì.