Quý Lương Xuyên nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường là Thư Vãn, có chút khiếp sợ.
Lâm Trạch Thần vừa rớt đài, cô quay đầu đã trèo lên giường của Cố Cảnh Thâm, tốc độ không khỏi quá nhanh.
Lúc trước bởi vì Thư Vãn từ chối cầm ô, anh ta còn có cái nhìn khác về cô, bây giờ lại cảm thấy người phụ nữ này tâm cơ cực sâu.
Anh ta suy nghĩ một hồi sau đó đem tấm ảnh này gửi cho Quý Tư Hàn.
Cố Cảnh Thâm là đối tượng của em gái anh ta, loại phụ nữ như Thư Vãn sao có thể bám vào?
Anh lại không tiện ra mặt giáo huấn người phụ Quý Từ Hàn từng bao nuôi, chỉ có thể giao cho hắn xử lí.
Quý Tư Hàn vừa trở lại biệt thự, nhìn thấy tấm ảnh này tâm tình liền thay đổi.
Hắn nhanh chóng trả lời tin nhắn: "Chụp lúc nào?”
Quý Lương Xuyên trả lời: "Mới chụp thôi, đã truyền khắp nơi rồi.”
Quý Tư Hàn không đáp lại, tay cầm di động run rẩy.
Đương nhiên Thư Vãn không rõ những con cháu nhà giàu này đang ăn dưa của cô và Cố Cảnh Thâm.
Vốn là muốn nghỉ ngơi đỡ một chút rồi sẽ rời đi, nhưng cô đã ngủ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cố Cảnh Thâm còn tưởng rằng cô hôn mê, đẩy đẩy cô, phát hiện cô chỉ đang ngủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cau mày nhìn cô một lúc, thay cô đắp chăn xong, tắt đèn rời đi.
Ra khỏi phòng tổng thống, anh ta lạnh mặt hỏi trợ lý canh giữ ở cửa: "Tôi và cô ấy thật sự chưa từng qua lại sao?"
Trợ lý Cố Triết mặt không đổi sắc trả lời, "Đúng vậy, Cố đổng mấy năm trước không phải đã dẫn cậu đến cô nhi viện tìm viện trưởng xác minh rồi sao?"
Sau khi anh ta được đón từ bệnh viện về Cố gia, Thư Vãn đã tới tìm anh.
Lúc ấy anh ta vừa mất trí nhớ, đối với hết thảy đều rất xa lạ, cũng rất sợ chạm đến quá khứ.
Thư Vãn lại không để ý đến cảm nhận của anh ta, mỗi ngày đều đến làm phiền đuổi thế nào cũng đuổi không đi.
Cô tới tới lui lui, chỉ giải thích với anh ta một chuyện, đó chính là vì sao phải bán mình.
Cô nói rất chân thật, dường như tất cả đều là vì cứu anh ta.
Anh ta đành phải để người nhà họ Cố dẫn hắn về cô nhi viện làm điều tra.
Viện trưởng nói Thư Vãn từ nhỏ đã muốn trèo cành cao, thấy anh ta thành thiếu gia của Cố gia, liền muốn lợi dụng anh ta mất trí nhớ nói mình là bạn gái của anh ta.
Còn nói giữa bọn họ căn bản không quen biết, quá khứ từ đâu tới, tất cả đều chỉ là lời nói dối Thư Vãn bịa ra.
Để điều tra rõ ràng, anh ta còn đi tìm những người khác trong viện xác minh, ngoại trừ Kiều Sam Sam một mực chắc chắn anh là người phụ lòng, cách nói của mọi người đều giống với viện trưởng.
Nhưng từ nhỏ Kiều Sam Sam và Thư Vãn đã có quan hệ tốt, hai người liên hợp lại lừa gạt anh ta cũng không phải là không thể.
Nghi ngờ trong đáy mắt Cố Cảnh Thâm, dần dần tiêu tán ra, chỉ là...
Anh quay đầu lại nhìn Thư Vãn đang ngủ trên giường, long mày nhíu lại, anh ta luôn cảm thấy giữa anh và cô ấy khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không sao xa cách nhiều năm như vậy, khi nghe được cô bị bệnh tim, bản thân lại khó chịu..."
Cố Triết nhìn anh ta một cái, cau mày nói: "Cố tổng, cô ấy làm như vậy đoán chừng là muốn dùng phương thức này thu hút sự chú ý của ngài một lần nữa, trước kia không phải cô ấy cũng từng giả vờ phát tác đau tim trước mặt ngài sao, khi đó cô ấy không thực hiện được, bây giờ có cơ hội tiếp cận ngài lần nữa, lặp lại trò cũ cũng không phải là không có khả năng.”
Cố Triết nói xong, lại nhắc nhở: "Cố tổng, ngài nên cẩn thận một chút, thủ đoạn của phụ nữ bây giờ đều rất cao minh.”
Cố Cảnh Thâm nhớ tới năm năm trước Thư Vãn vì muốn anh khôi phục trí nhớ, cố ý ở trước mặt anh giả bộ đau tim phát tác, cũng cảm thấy lời Cố Triết nói tương đối đáng tin, nếu không Tô Ngôn vừa mới muốn kiểm tra cho cô, cô sao lại ngăn cản, trừ phi là cô đang giả bệnh.
Cố Cảnh Thâm nghĩ đến chuyện có liên quan đến Thư Vãn, liền đau đầu không thôi, loại cảm giác này thật đúng là đã lâu không gặp.
Anh ta không muốn suy nghĩ sâu xa vấn đề này nữa, chỉ phất tay nói với Cố Triết: "Đi thuê phòng cho tôi.”