Thư Vãn thấy ánh mắt Cố Cảnh Thâm thay đổi, liền biết anh ta đang suy nghĩ gì.
Cô lạnh lùng hỏi: "Cho nên, Cố tổng còn muốn mời người phụ nữ bán thân ra ngoài ăn cơm không?”
Biết cô ra ngoài bán thân, với tính tình Cố Cảnh Thâm nhất định sẽ không chút do dự mà cự tuyệt.
Không ngờ Cố Cảnh Thâm lại kiên định nói: "Đương nhiên.”
Anh ta nói xong lập tức đi về phía nhà hàng khách sạn.
Thư Vãn nhìn bóng lưng anh ta, ngẩn người.
Do dự một lát, vẫn đi theo.
Quản lý nhà hàng thấy là Cố Cảnh Thâm, vội vàng tự mình nghênh đón.
“Cố tổng, mời qua bên này.”
Quản lý đưa bọn họ đến vị trí yên tĩnh thoải mái, phục vụ chu đáo kéo ghế ăn ra, lại cung kính đưa thực đơn cho bọn họ.
Cố Cảnh Thâm nhận lấy thực đơn, hỏi Thư Vãn: "Muốn ăn gì?”
Thư Vãn không thèm để ý nói: "Tôi không đói bụng, Cố tổng tự mình xem đi.”
Bệnh nhân suy tim, có ứ máu đường tiêu hóa, dẫn đến giảm cảm giác thèm ăn và không thể ăn bất cứ thứ gì.
Cố Cảnh Thâm thấy cô lạnh như băng, cũng không nói thêm gì, tùy ý gọi vài món thanh đạm, liền trả thực đơn lại cho quản lý.
Sau khi quản lý rời đi, Cố Cảnh Thâm cầm lấy ly nước bên cạnh, rót cho Thư Vãn một ly.
Động tác của hắn rất ưu nhã, giơ tay nhấc chân, luôn lộ ra là một người có giáo dưỡng vô cùng tốt.
Từ nhỏ đến lớn anh ta đều khác với những đứa trẻ khác trong cô nhi viện.
Trầm mặc, yên tĩnh, biết lễ phép, trong học tập cũng là thiên tài số một số hai.
Khi đó, cô cảm thấy anh là món quà tốt nhất ông trời ban cho mình, vô cùng vui mừng.
Nhưng bây giờ, Thư Vãn sờ sờ ngực mình, nơi đó vẫn còn đau.
Cố Cảnh Thâm nhìn thấy ánh mắt cô từ ánh sáng thoáng qua thành u ám, khẽ nhíu mày.
“Thư tiểu thư đang suy nghĩ gì vậy?”
Đang nghĩ đến một câu nói nhìn thấy trên mạng.
Cố Cảnh Thâm nghe vậy, rất có hứng thú hỏi: "Câu nào cơ?”
Thư Vãn lạnh nhạt nói: "Kiếm đầu tiên lên bờ, chém ý trung nhân trước.”
Cố Cảnh Thâm không nghe ra thâm ý trong lời nói, lại cảm giác Thư Vãn đang ám chỉ mình.
“Thư tiểu thư sẽ không nói là tôi chứ?”
Thư Vãn không trả lời, cầm lấy ly nước, yên lặng uống một ngụm.
Cố Cảnh Thâm thấy cô trầm mặc, càng cảm thấy cô đang nói về mình.
Anh ta kỳ thật cũng có chút hoài nghi lúc mình đi điều tra có phải có sai sót gì không, nhưng thật sự anh ta nhớ không nổi cô là ai.
Nhưng tối hôm qua nhìn thấy bộ dáng suy yếu của cô, trong lòng lại rất lo lắng, thậm chí là đau lòng.
Loại cảm giác này rất chân thật, lời cô nói lúc trước có phải là thật hay không?
“Thư tiểu thư, trước kia cô từng nói cô là bạn gái tôi, đây là sự thật sao?”
“Không phải, là tôi lừa anh.”
Thư Vãn trực tiếp phủ nhận, ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
Cố Cảnh Thâm nghe vậy, có chút mất mát: "Tại sao phải gạt tôi?”
Thư Vãn mặt không chút thay đổi nói: "Muốn trèo lên cành cao, gả cho nhà giàu.”
Cô cảm thấy Cố Cảnh Thâm hỏi loại vấn đề này, là tới thăm dò mình có còn nhớ rõ cảnh cáo hay không.
Nếu như cô còn giống như trước thành thật trả lời hoặc lại giải thích cái gì, chỉ sợ anh ta sẽ lại đạp cô hai cước.
Cô tiếp tục dùng cái cớ này trả lời, có thể xua tan nghi ngờ của anh ta, để anh ta không cần phải lo lắng mình sẽ đem quá khứ của hai người nói ra ngoài.
Suy nghĩ của Thư Vãn, Cố Cảnh Thâm không nhận ra.
Chỉ là nghe cô nói như vậy, cảm xúc mất mát trong lòng anh ta dần dần tăng lên.
Cũng kỳ quái, trước kia khi cô dây dưa không rõ anh ta cảm thấy cô đang đùa giỡn tâm cơ.
Hiện tại chính tai nghe được cô nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy mất mát khổ sở, còn có một tia không cam lòng.
“Bây giờ còn dựa vào tôi không?”
“Tôi trèo cao không nổi, hay là thôi đi.”
Thư Vãn lạnh giọng trả lời một câu, hơi có chút không kiên nhẫn.
Vẫn thử thăm dò cô, coi cô rất rảnh sao?
Cố Cảnh Thâm nhếch khóe miệng, sắc mặt có chút khó xử.
Sao bản thân anh ta lại hỏi ra loại vấn đề này chứ?
Xem ra anh ta nên đi tìm Tô Ngôn lấy số để khám bệnh thần kinh cho mình.