Người Tình Của Lý Tổng

Chương 73: Xấu Hổ Cũng Không Là Gì



Triệu Du nghe được hai chữ axit sulfuric, sợ tới mức cả người run rẩy, những lời chửi rủa định nói nhất thời nghẹn ở cổ họng.

Thư Vãn dời tầm mắt, ngược lại quét về phía Lâm Lâm núp ở một bên: "Cô bồi nhiều ông già như vậy, chẳng lẽ không rõ sao?”

Lâm Lâm không nghĩ tới Thư Dạ sẽ vạch trần chuyện riêng tư của cô trước mặt mọi người, lúc này liền nổi giận: "Cô có ý gì?!”

Thư Vãn lạnh lùng nhìn cô: "Triệu Du đã sớm đem chút bản lĩnh này của cô nói cho tất cả mọi người, không cần tôi lại giải thích cho cô chứ?”

Lâm Lâm nghiêng đầu nhìn Triệu Du, vẻ mặt không thể tin: "Tôi coi cô là bạn! Tại sao cô lại bán đứng tôi?!”

Triệu Du không nghĩ tới ngày thường Thư Vãn yếu ớt nhu nhược lại đem chuyện của Lâm Lâm nói ra ở trước mặt nhiều người như vậy.

Cô ta tức giận tiến lên muốn tát Thư Vãn một cái, lại bị Thư Vãn trở tay nắm lấy cổ tay.

Thư Vãn nhìn Triệu Du, lạnh lùng cảnh cáo: "Cô dám tát cái này xuống mặt tôi, tôi sẽ khiến cô tán gia bại sản.”

Triệu Du tức giận đến mặt mày vặn vẹo: "Chỉ là một cái tát có thể khiến tôi tán gia bại sản được sao?!”

Thư Vãn tiến đến trước mặt cô, cười lạnh một tiếng: "Không phải cô nói tôi có rất nhiều kim chủ sao? Tùy tiện kéo ra một người là có thể bóp chết cô.”

Thư Vãn nói xong cũng mặc kệ cô ta nghĩ gì, đẩy cô ta ra, xoay người rời đi.

Triệu Du nhìn chằm chằm bóng lưng cô, tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Thư Vãn, con tiện nhân này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”

Thư Vãn làm như không nghe thấy gì, trực tiếp đi vào toilet.

Bao nhiêu ấm ức của cô, cuối cùng hôm nay cũng được tiết ra.

Nói không rõ là cảm giác gì, chỉ cảm thấy đã sớm nên làm như vậy.

Cô định vặn vòi nước rửa mặt cho thanh tịnh lại, Chu Chu liền đi vào.

Cô vừa mới đi mua trà sữa cho mọi người, vừa trở về thì bắt gặp Triệu Du mắng Thư Vãn, Chu Chu liền vội vàng đuổi theo cô vào toilet.

“Vãn Vãn, cậu không sao chứ?”

Chu Chu còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy sắc mặt Thư Vãn không tốt, Chu Chu suy đoán nhất định là Triệu Du vừa làm gì cô nên hai người mới nổi lên tranh chấp, tính tình Thư Vãn mềm yếu, không biết vừa rồi bị Triệu Du bắt nạt như thế nào.

Thư Vãn nhìn thấy khuôn mặt mềm mại đáng yêu tròn trịa của Chu Chu, cảm thấy rất thư thái, tâm trạng phiền muộn cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

“Tớ không sao.”

“Thật sao?”

Chu Chu không tin, cô hiểu rõ Thư Vãn nhất, chịu bất kì oan ức nào cũng không nói luôn yên lặng thừa nhận.

“Thật sự không sao, cậu đừng lo lắng cho tớ, mau trở về làm việc đi, nếu Triệu Du tìm không thấy cậu lại trách cậu lười biếng.”

Chu Chu là một thực tập sinh đang ở dưới tay Triệu Du, trước khi trở mặt với Triệu Du, mọi người còn bằng mặt mà không bằng lòng nói chuyện với nhau, hiện tại nháo thành như vậy, nếu để Triệu Du thấy Chu Chu còn thân thiết với cô, nhất định sẽ dùng thủ đoạn với Chu Chu.

Chu Chu vất vả lắm mới vào được quốc tế Anh Hoa, cô phải trông cậy vào Triệu Du mới được chuyển sang chính thức, cô không thể liên lụy Chu Chu được.

Chu Chu tựa hồ cũng nhận ra điểm này, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Được rồi, tớ đi làm trước nhé.”

Thư Vãn cười vẫy tay: "Đi đi.”

Chu Chu lúc này mới xoay người rời khỏi toilet.

Cô vừa đi, nụ cười trên mặt Thư Vãn dần nhạt đi.

Ý của Ninh Uyển là trong khoảng thời gian Cố Cảnh Thâm ở thành phố A, cô thay mặt Ninh thị chiêu đãi anh ta.

Có đôi khi bên hợp tác đến Ninh thị công tác, công ty quả thật cũng sẽ phái người đi chiêu đãi đối phương.

Ví dụ như sắp xếp việc ăn, mặc, ở, đi lại, ăn uống vui chơi các loại.

Nhưng đây là bên hợp tác đến Ninh thị đàm phán hợp tác, mới có đãi ngộ này.

Cố Cảnh Thâm rõ ràng là đến dự cuộc đấu thầu của Quý thị, không hề liên quan đến Ninh thị.

Ninh Uyển lại vì chi nhánh của Anh Hoa, bảo cô chủ động đi lấy lòng Cố Cảnh Thâm.

Cô và Cố Cảnh Thâm có khuất tất với nhau, giờ bảo cô lại mặt dày đi tiếp đãi anh ta.

Chỉ sợ sẽ bị anh ta hiểu lầm cô không thay đổi, mượn cớ công việc cố ý tiếp cận.

Quý Tư Hàn cũng sẽ cho rằng cô ăn gan hùm mật báo, dám không nghe lời cảnh cáo đi quyến rũ em rể của hắn.

Nghĩ đến sẽ bị Cố Cảnh Thâm, Quý Tư Hàn hiểu lầm như vậy, Thư Vãn liền cảm thấy rất khó xử.

Nhưng so với việc bồi thường một số tiền lớn, khó xử cũng không tính là gì.