Thư Vãn liếc mắt một cái liền nhìn ra ý nghĩ của Ôn Hằng.
Cố ý tổ chức tiệc tối, còn mời Cố Cảnh Thâm tới tham gia, đoán chừng là đã tác hợp em gái mình.
Nhưng không nghĩ tới Cố Cảnh Thâm sẽ mang bạn gái đến, tự nhiên sẽ có chút ý kiến với cô.
Nhưng Ôn gia có gia giáo tốt, Ôn Hằng vẫn chừa cho cô đủ mặt mũi, vậy cô đương nhiên phải diễn cho tròn vai rồi.
Cô nắm lại tay Ôn Hằng, cười cười, "Xin chào.”
Ôn Hằng lúc này mới buông tay, chuyển tầm mắt qua người Cố Cảnh Thâm: "Chúng ta đã lâu không gặp, đi uống chén rượu ôn chuyện nhé.”
Cố Cảnh Thâm có chút lo lắng cho Thư Vãn, nói với cô: "Cùng vào với anh.”
Thư Vãn nhìn Ôn Hằng không vui, thức thời cự tuyệt: "Em hơi đói bụng, đi ăn chút gì đã.”
Cố Cảnh Thâm còn chưa kịp nói, Ôn Hằng đã ngăn người phục vụ lại: "Cậu dẫn Thư tiểu thư đi ăn chút gì đi.”
Người phục vụ vội vàng nói với Thư Vãn: "Thư tiểu thư, mời đi theo tôi.”
Cố Cảnh Thâm cũng không từ chối bạn tốt, dặn dò Thư Vãn một tiếng: "Đừng đi lung tung, chờ anh trở lại.”
Thư Vãn không có biểu tình gì, gật đầu, dưới sự dẫn dắt của khu phục vụ đi tới khu hội nghị.
Thức ăn muôn màu muôn vẻ, bày ở trên một loạt bàn dài, kiểu Tây, kiểu Trung Quốc, tất cả đều có.
Thư Vãn tiêu hóa không tốt, căn bản ăn không được cái gì, nhưng dưới sự chiêu đãi của người giúp việc, vẫn cắn răng uống chút canh nấm.
Lúc cô im lặng uống canh, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài trang viên có vài chiếc xe sang trọng chạy vào.
Tô Thanh dẫn đầu đoàn xe đi xuống, mở cửa chiếc Koenigsekers ra, mời một người đàn ông lịch lãm đi ra.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, một người đàn ông mặc âu phục màu đen, hai tay đút túi, đứng trước cửa xe.
Khuôn mặt lập thể tinh xảo, như được Thượng Đế điêu khắc ra, góc cạnh rõ ràng đến không hề tỳ vết.
Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ các nhà quyền quý trong trang viên, nhao nhao ra nghênh đón.
Ngay cả gia chủ của Ôn gia là Ôn Như Thiên cũng vội vàng hoảng hốt từ trong biệt thự chạy ra.
“Quý nhị thiếu, vinh hạnh, vinh hạnh.”
Ôn Như Thiên mang theo Ôn gia già trẻ bước nhanh tới trước mặt Quý Tư Hàn, cung kính kính nói: "Tôi không nghĩ tới ngài sẽ tới tham gia yến tiệc nhỏ này, bằng không sẽ mang theo gia quyến chờ ở cửa, đón tiếp chậm trễ, kính xin Quý Nhị thiếu thứ lỗi."
Quý Tư Hàn đạm mạc trả lời một câu: "Không sao.”
Ánh mắt hắn lạnh như băng, lông mày nhíu chặt quét qua một vòng khắp đại sảnh.
Không thấy bóng dáng kia.
Lúc này Quý Lương Xuyên cũng từ trên xe bước xuống, hắn đi theo tới, chủ yếu là muốn hỏi Cố Cảnh Thâm muốn làm gì ?
Thấy Quý Lương Xuyên cũng tới, Ôn Như Thiên càng cảm thấy vinh quang,: "Quý Thất thiếu cũng tới?”
Đây là ngày tốt lành gì, hắn đang lo con gái không tìm được người thích hợp, hai huynh đệ Quý thị đều tới.
Tuy rằng Quý Lương Xuyên là kẻ chơi bời, không làm việc đàng hoàng, còn rất đào hoa, nhưng tốt xấu gì cũng là họ Quý.
Về phần Quý Tư Hàn hắn sẽ không cân nhắc, đây chính là con rể Ninh thị nhìn trúng, gia tộc nhỏ như ông ta đấu không lại.
Ôn Như Thiên rất tự mình hiểu lấy, tôn sùng huynh đệ Quý thị làm khách quý, ngay cả Cố Cảnh Thâm vừa rồi được ông ta nịnh bợ cũng vứt ra sau đầu, con gái Ôn Lam thấy cha mình như vậy tức giận đến mặt đỏ bừng.
Cô ta nhìn trúng Cố Cảnh Thâm, thật vất vả mới nhờ anh trai mời Cố Cảnh Thâm tới, cha lại bảo cô đi lấy lòng Quý Lương Xuyên!
Quý Lương Xuyên vừa nhìn đã biết là hoa hoa công tử, sao lại cam tâm cưới cô?
Ôn Như Thiên vẫn giả vờ nịnh bợ Quý Tư Hàn giống như một người hầu trung thành, khiến Ôn Hằng cảm thấy rất mất mặt.
Anh ta nháy mắt với Cố Cảnh Thâm, ý bảo anh ra ngoài uống rượu.
Cố Cảnh Thâm đã sớm muốn đi, nhưng vì lễ phép nên không thể lỗ mảng.
Lúc này thấy Ôn Hằng nháy mắt với mình, vội vàng xoay người rời đi.
Còn chưa ra khỏi phòng tiệc, đã bị Quý Lương Xuyên gọi lại: "Cố tổng.”
Quý Lương Xuyên đi tới trước mặt Cố Cảnh Thâm, lấy tư thái huynh trưởng, chất vấn anh ta: "Nếu như tôi nhớ không lầm, nửa năm trước, là Cố gia các ngươi chủ động tìm đến Quý gia nói chuyện thông gia, hiện tại Cố tổng lại tới tham gia yến tiệc của Ôn tiểu thư , đây là ý gì?"