Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!

Chương 131: Phục vụ (H+)



Dường như không thể chờ đợi thêm được nữa, ngay khi bước vào một phòng khách sạn, Mạn Châu Sa Hoàng đã ấn Bạch Thi Tịnh vào cửa, cánh môi bạc cậy mở miệng lưỡi ướt át, đầu lưỡi từ lâu đã mất hết lí trí nay chỉ muốn nuốt sạch tất cả những mật ngọt nóng ẩm có trong đây.

Anh một tay đỡ lấy gáy cậu, một tay vuốt ve từ phần lưng trở xuống dần, luồn lách vào giữa khe quần, động chạm vào vùng cấm địa.

Bạch Thi Tịnh rùng mình kêu lên khe khẽ, tựa như tiếng mèo con kích động cào vào tay anh càng khiến cho sự hưng phấn của Mạn Châu Sa Hoàng được đẩy lên rất cao.

Miệng lưỡi vẫn quấn quýt vào nhau, phát ra những âm thanh lép nhép làm tăng lên sức nóng của bầu không khí vốn đã vô cùng ám muội.

Lúc đầu là quần của cậu bị kéo xuống đầu gối, nhưng càng về sau, quần đã tách hẳn ra khỏi người.

Những cúc áo cài trên áo sơ mi đều bị cởi phanh hết ra, toàn bộ vùng khoang ngực rộng lớn của anh tỏa ra một loại mùi hoocmon nồng đậm khiến cho đầu óc ủa cậu phải quay cuồng kịch liệt.

Thân người của Mạn Châu Sa Hoàng rất nóng, cổ họng khô rát, đôi mắt phượng rực lửa chỉ mong cầu người con trai ở dưới thân mình.

Bạch Thi Tịnh bị anh dày vò khoé môi đến mềm nhũn cả người, đôi mắt mơ hồ ẩn ẩn một lớp sương mù, trong vành tai văng vẳng chỉ nghe được tiếng anh khàn khàn nói như rót mật vào tai, cứ mãi thủ thỉ tên của cậu.

“Thi Tịnh…”

“Thi Tịnh à…”

“Cho anh nhé?…”

**** *** ở miệng tiết ra càng lúc càng nhiều, cơ thể câu qua lớp áo len mỏng manh bị anh chà sát như bất kì lúc nào cũng có thể bén ra cả lửa.

Đến khi Bạch Thi Tịnh không thể chịu được nữa mà ngã người xuống vì thiếu dưỡng khí, Mạn Châu Sa Hoàng đã đỡ lấy mà bế xóc cậu trên tay, thả cậu xuống giường để tiếp tục đánh chén bữa điểm tâm.

Cậu chẳng biết từ khi nào mà cả thân mình đã bị lột ra sạch sẽ, hai núm vú màu hồng lựu chổng chơ dựng hướng trước mặt anh như hai bông hoa tuyệt sắc nở giữa một vùng tuyết trắng vô cùng câu hồn.

Anh dứt ra khỏi đôi môi mềm mọng đỏ, kéo ra một sợi chỉ óng ánh màu bạc bên dưới ánh đèn sáng nhờ nhờ bên trong phòng khách sạn.

Bạch Thi Tịnh hơi nghiêng đầu nhìn anh, da mặt đỏ đến nỗi tưởng như chỉ cần búng một cái liền lập tức có thể nhỏ ra cả máu tươi.

Hơi thở của cậu khe khẽ làm rung động không khí xung quanh tai anh như một chất thích thích mời gọi.

Mạn Châu Sa Hoàng để cậu thở một lúc, tiếp tục cúi xuống chiếm lĩnh vùng hõm cổ thon thả trắng ngần.

Mùi sữa tắm trên cơ thể cậu vẫn chưa tan hết, anh lia tới hôn nơi nào, cũng có thể nếm được một vị ngòn ngọt của sữa.

Bạch Thi Tịnh bị nhột, liên tục ngọ nguậy thân người, tay theo phản xạ mà run rẩy bấu vào vai anh.

“Ưm… Sa Hoàng, khó chịu quá…”

Mạn Châu Sa Hoàng nhìn vào đôi mắt ẩm ướt của cậu, không biết có phải là do bộ lọc của anh có vấn đề hay không nhưng trông cậu thế này, anh lại hứ.ng đến không thể tả nổi.

Vì vậy cứ gọi anh là ác ma tuỳ thích.

Bởi vì cụm từ này thực sự rất hợp với anh.

Mạn Châu Sa Hoàng hôn nhẹ lên môi dỗ dành cậu. Dù phần hạ thân đã trong giai đoạn sung mãn nhưng anh vẫn chưa vội, tiếp tục vờn nghịch hai đầu nhũ hoa hồng hào của cậu.

Anh lấy tay miết nhẹ ở phần nhô lên cao như hai hạt đậu đỏ, vân tay thô ráp cứ cọ qua cọ lại vùng nhạy cảm khiến cho cậu cứ chốc chốc lại giật mạnh thân người.

Cảm giác kích thích khiến cho mọi suy nghĩ trong đầu đều bay sạch.

Bỗng Mạn Châu Sa Hoàng cúi thấp đầu xuống, miệng mở rộng bao trọn cả nhũ hoa của cậu, đầu lưỡi liên tục vờn nghịch làm Bạch Thi Tịnh sướng đến kêu lên một tiếng.

Khoang miệng nóng ẩm của anh cứ đôi chút lại phà nhẹ hơi trên da cậu, khiến cho cơ thể cậu đều căng đến tê rần.

Thoáng chốc mọi lí trí đều trở nên mờ mịt, chỉ có thể mấp máy gọi tên anh.

Một bên tay to lớn của anh vuốt trên làn da mịn màng, bao lấy vòng eo thon mảnh, rồi tuột xuống bấu vào mảnh đùi trắng nõn.

Đầu lưỡi cũng thôi trêu ghẹo với núm hoa đã rướm lên một sắc đỏ thẹn thùng, lui xuống phần bên dưới.

Bạch Thi Tịnh đang mê man bởi hơi ấm do anh tản ra, bỗng giật mình mà chống người bật dậy, tay hớt hải ngăn lấy đầu anh đang dí sát lấy thứ đó của cậu.

“A, anh đang làm gì…?”

Câu còn chưa ngắt câu, Mạn Châu Sa Hoàng đã một tay đẩy cậu nằm lại xuống giường, rút cà vạt cột chặt hai tay cậu vào thành giường.

Màu cà vạt là màu đỏ, trên làn da của cậu thì đặc biệt vô cùng nổi bật, giống như một sợi chỉ đỏ tình duyên để anh giữ lấy cậu, chỉ cho phép cậu ở bên mình.

“Nằm xuống.”

Anh mỉm cười, một nụ cười miêu tả vô cùng chính xác dục vọng của anh.

“Đêm nay, để anh phục vụ em.”