Người Tình Một Đời

Chương 34: Ngốc quá đi



Yến Nguyệt vẫn chưa về nhà,cô đi ra trước nhà hàng đứng đợi anh.Dù gì đi nữa thì cô lại cảm thấy có chút không nở,anh ấy hình như đang say rượu cho nên không thể về nhà một mình được..

10 phút sau Vũ Hạo cũng đi ra ngoài,anh đảo mắt tìm kiếm thì thấy Yến Nguyệt vẫn còn ở đây.Bỗng chốc anh lại cảm thấy vui vẻ hẳn lên.

“” Yến Nguyệt,mau đưa tôi về nhà …" _ Vũ Hạo từng bước đi lại.

Yến Nguyệt không nói chuyện mà chỉ nhìn anh chầm chầm mà thôi,ngay sau đó cô phát hiện được điểm bất thường là có người lạ mặc áo đen.Hắn ta đưa súng ra rồi bắn về phía anh,ngay sau đó Yến Nguyệt liền đẩy anh qua một bên rồi ăn trọn viên đạn.

" Đoàng …"

Yến Nguyệt cứ thế mà ngã gục xuống đất,viên đạn trúng vào vai phải của cô.Ngay lúc này đây thì Vũ Hạo cũng đã tỉnh rượu,anh liền chạy lại ôm lấy cô.

" Yến Nguyệt…cô..cô có sao không…"

“Yến Nguyệt mau tỉnh dậy đi …”

" Máu,chảy nhiều máu quá.."

Mọi người ở gần đây cũng liền gọi xe cấp cứu đến,Vũ Hạo anh chỉ biết ôm lấy cơ thể của cô mà thôi …

" Tỉnh dậy đi,cô ngốc quá …Sao lại đỡ đạn cho tôi chứ …"

" Lý Yến Nguyệt cô có nghe tôi nói không hả."_ anh hét lên nhưng vẫn vô ích mà thôi.

20 phút sau thì mới đến bệnh viện,Yến Nguyệt được đưa thẳng vào trong phòng cấp cứu.Còn Vũ Hạo thì ngồi ở ngoài chờ,cả người của anh đã đầy máu đỏ chót của cô.

Sao cô ấy lại cứu anh chứ,đúng thật là ngốc nghếch mà. Nhưng mà sao trái tim anh đau quá đi,giống như là sắp mất đi thứ gì đó rất là quan trọng thì phải.

Đến gần sáng thì phòng cấp cứu mới tắt,bác sĩ cũng bước ra.

" Bác sĩ,cô ấy sao rồi" _ anh hỏi với giọng điệu khẩn trương.

" Bệnh nhân đã an toàn rồi,Lưu tổng đừng quá lo lắng. Nhưng mà cô gái đó làm sao mà bị bắn đến nổi này vậy,viên đạn đó công lực rất nặng đấy nếu đưa đến đây trễ thì sẽ mất mạng …"

" Cô ấy đỡ đạn giúp tôi.À bác sĩ bây giờ tôi có thể gặp cô ấy chưa …"

" Được,anh đến phòng hồi sức đi."

" Vâng,cảm ơn bác sĩ …"

___@@

Hôm nay anh không đi làm,tâm trí đâu mà đi làm nữa chứ.Đợi Mạch Tân đến thì anh về nhà thay quần áo rồi đến bệnh viện trở lại.

Đến giờ Yến Nguyệt vẫn chưa tỉnh dậy,anh ngồi ở ghế sofa nói chuyện với Mạch Tân.

" Cậu mau đi điều tra đi, người này rõ ràng nhắm vào tôi."

" Vâng,"

" Cậu chủ,Lưu Vũ Khanh cũng đang ở bệnh viện này.Cậu ta đang ở lầu 5 phòng 201…"

" Lầu 5 là khoa chấn thương chỉnh hình,xem ra cậu ta bị thương cũng khá là nặng. "

" Vâng, nhưng mà cũng sắp xuất viện rồi.Dương Lan đang ở đó chăm sóc cậu ta …"

" Ừm, tôi nghĩ là chuyện này có liên quan đến hai mẹ con bà ta …"

" Vậy tôi sẽ đi điều tra xem tình hình như thế nào rồi báo lại.À lát nữa bác quản gia sẽ đem đồ ăn và quần áo đến đây.. "

" Ừm, được rồi cậu đi đi ".

Có lẽ anh nên phải ghé thăm hai mẹ con bà ta một chuyến thì phải, ngoài bà ta ra thì còn có ai được chứ..

[ Reng …reng …] _ là điện thoại của Yến Nguyệt,đập vào mắt anh là cái tên Đàm Dự,đây là đàn ông mà.

[ Yến Nguyệt anh nghe nói là em bị thương,em có sao không…]_ Đàm Dự đến nhà rồi nhưng lại không thấy cô đâu,hỏi ra thì mới biết cô bị thương.

[ Cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy,mà anh là gì của cô ấy vậy …]_ Vũ Hạo nói có chút khó chịu.

[ Tôi là Đàm Dự…]

[ Cái này tôi biết rồi…] _ lần trước anh đã thấy anh ta đưa Yến Nguyệt về,và đã lên cơn ghen tuông lồng lộn một trận và kết cục là hành hạ cô muốn liệt giường luôn.

[ Tôi là bạn của cô ấy,Yến Nguyệt bây giờ sao rồi,cô ấy bị thương có nghiêm trọng không…]

[ Lo lắng quá nhỉ, nhưng mà cô ấy đã có tôi lo rồi …]

[ Anh là bạn trai của Yến Nguyệt sao? Tôi nghe cô ấy có nói qua, không biết hai người đã quen bao lâu rồi mà lại dọn về sống chung.Theo như tôi biết thì anh chính là đại thiếu gia nhà giàu,đào hoa phong lưu.Có phải anh chỉ quen cô ấy qua đường có đúng không…]

[ Đàm Dự tôi thấy anh nói hơi nhiều rồi đấy, chuyện của chúng tôi không cần anh phải quản đâu.Sau này đừng có liên lạc với bạn gái của tôi nữa …]

[ Mà nếu có liên lạc thì tôi sẽ chủ động gửi thiệp cưới cho anh,anh thấy hài lòng không…] _ Vũ Hạo lên tiếng thách thức đối phương.

Nói xong anh liền cúp máy rồi quăng điện thoại xuống bàn,đang bực bội mà còn gặp chuyện gì không đâu.Sau đó anh liền cầm điện thoại lên lần nữa rồi cho anh ta vào trong danh sách đen luôn,có như vậy thì sẽ không gọi điện được nữa.

Đào hoa phong lưu tôi thấy cô hợp hơn đấy,ngay cả lúc bị bệnh như thế này thì cũng có người gọi điện hỏi thăm.Lý Yến Nguyệt tôi thấy cô may mắn hơn tôi thì phải,tôi chưa từng có ai quan tâm lo lắng như thế hết.

Anh là đang ganh tị ư? hay là đang ghen tuông đây. Nghĩ lại mới thấy đúng thật là nực cười mà,anh mà lại đi ghen tuông vớ vẩn như thế.