Đến lượt Thanh Hải, anh với tư thế thoải mái nhìn qua Diệc Thần một cái rồi nói: “ Đường Thị hay VICTOR cũng được, chứ cô mà hợp tác với An Nguyên thì thế nào họ cũng chiếm đoạt cả Paradise”.
Mọi người sững người vì phía Lâm Thị không nói gì về sự hợp tác mà lại bêu xấu An Nguyên.
“ Tôi khuyên cô nên suy nghĩ thật kỹ”, anh chốt câu cuối.
Thì ra lý do Thanh Hải đến đây không phải muốn hợp tác với Paradise, mà là muốn phá hoại An Nguyên, khiến cho họ mất uy tín.
“ Cảm ơn lời cảnh báo của anh! Mời vị cuối cùng!”, CEO vẫn muốn nghe tiếp.
Lúc này Luna bấm thời gian, 5s đã trôi qua mà Diệc Thần vẫn chưa mở miệng. Phòng họp khi này im phăng phắc, còn không nghe được tiếng thở của tất cả. Thanh Hải càng lúc càng tự tin An Nguyên đi về tay trắng là cái chắc.
Anh vẫn cứ nhìn thẳng vào chai nước đặt đối diện trên bàn, lúc này đã qua 10s. Anh đã tốn biết bao nhiêu công sức để có thể được vào đây, không thể chỉ vì một lời nói hạ bệ của đối thủ mà ra về.
Còn 5s cuối cùng anh mới nói một câu: “ Kết quả sẽ là câu trả lời thực tế nhất”.
Tưởng chừng anh sẽ giải oan cho An Nguyên, ai ngờ lại mất thời gian cho một câu nói mờ nhạt. Các đại diện khác thở phào nhẹ nhõm vì cơ hội của Diệc Thần có lẽ đã tan biến.
CEO cười nhạt đưa ra từng kết quả: “ Lâm Thị! Tôi rất tiếc”.
Vì mục đích của Thanh Hải là phá đám nên việc anh rời khỏi phòng là điều rất bình thường.
“ Đường Thị! Chúc may mắn lần sau!”.
Chủ tịch Đường không hiểu tại sao mình lại bị loại, bực mình đi ra.
“ An Nguyên!...”, nghe đến lượt mình, Diệc Thần chủ động đứng lên.
Điều không ngờ đã xảy đến: “... Hợp tác vui vẻ!”.
Bên đầu tư được chọn là tập đoàn An Nguyên, phía công ty VICTOR không phục: “ Tại sao cô lại lựa chọn An Nguyên? Vốn dĩ bên mang lại lợi ích to lớn hơn lại là chúng tôi”.
Thư ký Luna đi đến: “ Mời anh ra ngoài ạ!”.
Anh ta tức tối, sộc áo vest xuống: “ Rồi cô sẽ hối hận, Paradise à”, nói xong thì một mạch rời khỏi phòng.
Luna mang bản hợp đến, nhưng điều Diệc Thần quan tâm nhất là danh tính của cô. Giọng điệu quen thuộc này khiến anh ngẫm hoài cũng không nhớ được: “ Tôi muốn biết cô là ai?”
“ Người sáng lập Paradise”, cô trả lời còn tặng thêm nụ cười rất mỉm chi.
Một lúc sau Diệc Thần bước ra ngoài, thấy bản hợp đồng trên tay mọi người đều mừng rỡ: “ Chúng ta làm được rồi”.
Thiên Kỳ cảm thán: “ Cuối cùng thì sự nỗ lực của chúng ta cũng được đền đáp, mọi người đã vất vả nhiều rồi”.
Tổ trưởng marketing hỏi han: “ Ngô tổng đã thấy người sáng lập ra Paradise chưa ạ?”
“ Tạo dựng lên một chuỗi resort lớn thế này chắc chắn ông ấy cũng già dặn lắm đây”, tổ trưởng kế hoạch tiếp lời.
Diệc Thần giải đáp: “ Là một cô gái”.
Lời giải đáp của sự hiếu kỳ này khiến mọi người đứng hình vài giây, có Thiên Kỳ cảm thấy tự hào: “ Một nữ doanh nhân thành đạt”.
“ Mọi người về khách sạn trước, tôi phải đến một nơi”, Diệc Thần dặn dò.
....
Thanh Hải ở sân bay nghe được tin từ thư ký riêng thì tức điên người: “ Cứ chờ xem! Rồi tất cả sẽ phải trả giá”.
....
Bên đây Diệc Thần đi đến quán bar hỏi người pha chế: “ Cho tôi hỏi tối qua có một cô gái ngồi cạnh tôi, tên là Rachel. Cô ấy hôm nay có đến đây không?”
Người pha chế lắc đầu đáp: “ Hôm nay cô Rachel vẫn chưa thấy đến thưa anh”.
“ Vậy anh có biết cô ấy ở khách sạn nào không?”, anh dò hỏi.
Tuy người pha chế biết nhưng không thể nói: “ Đây là bảo mật thông tin của khách hàng thưa anh”.
Diệc Thần đành phải rời đi: “ Được rồi, cảm ơn anh!”.
Trên đường đi về khách sạn, anh thấy một chiếc xe mô tô đậu ở phía bên đường. Nhìn rõ thì nó giống y hệt chiếc mà Rachel đã chở anh lúc trước. Không chần chừ, anh tấp vào lề và đến gần chiếc xe kiểm tra, đúng là bảng số xe này rồi.
“ Không hẹn mà gặp, anh Ngô Diệc Thần”, tiếng nói ở phía sau phát ra, là Mộng Dao (Rachel).
Anh ngay lập tức quay lại: “ Rachel!”.
Sau đó cả hai tựa người vào xe, hướng mắt ra ngắm biển về đêm. Cô cong môi nói: “ Đây là lần thứ tư chúng ta vô tình gặp gỡ, xem ra rất có duyên đấy nhỉ”.
“ Tôi đến là muốn trả lại cô một thứ”, nói xong anh lấy trong túi ra một chiếc bông tai.
“ Tối qua cô làm rơi”.
Rachel vén tóc ra sau, để lộ bên tai rồi chủ động chồm người qua: “ Sẵn tiện anh đeo vào giúp tôi được chứ?”
Anh nhìn cô ngơ ngác, còn cô lại nở một nụ cười tự tin, nhướng mày ý bảo hãy làm đi. Diệc Thần mang chiếc bông lên nhẹ nhàng xỏ vào cái lỗ nhỏ, đôi mắt cũng không quên lén nhìn. Góc cạnh bên mặt cùng với những đường nét thanh tú ấy đã khiến trái tim bồi hồi xao xuyến. Anh hiểu rằng cảm giác này là như thế nào, không muốn lún sâu, đeo xong thì anh lùi lại.
“ Cảm tính của tôi đúng là không sai, anh chính là một goodboy chính hiệu”, cô nghiêng đầu một bên rồi nói.