Ở Hà gia, trên giường ngủ khi này Vĩ Thành cũng nhíu mày lại. Trong người cảm giác có gì đó khó chịu, mệt mỏi vô cùng.
Anh quay đầu sang thì giật mình trước người nằm bên cạnh, cả hai còn không mặc gì. Ninh Hinh cũng thức dậy, cô mỉm cười hài lòng ôm lấy cánh tay anh ngọt ngào: “ Chồng dậy từ khi nào sao không gọi em?”
Vĩ Thành nhăn mặt: “ Tại sao tôi lại nằm ở đây?”
Cô nói nhỏ: “ Anh không nhớ gì sao? Tối qua anh vào phòng, sau đó nói là muốn quay trở lại với em. Anh còn chủ động ôm em, hôn em… Tiếp theo là gì có cần em kể chi tiết ra không?”
“ Không thể nào!”, anh đẩy tay cô ra khỏi người. Vĩ Thành nói tiếp: “ Tôi chỉ vào lấy đồ, sau đó thì không còn nhớ gì. Làm sao giữa hai bên xảy ra chuyện đó được cơ chứ?”
Ninh Hinh cười nhếch mép tự tin ra mặt: “ Hà Vĩ Thành! Anh là đồ vô trách nhiệm. Tôi có bằng chứng hẳn hoi cả đấy, trong điện thoại của anh”.
Anh nhận ra điều gì đó liền mở điện thoại lên xem, quả thật là những hình ảnh ân ái này cô đã gửi đến Thiên Kỳ. Anh tức giận nắm lấy cổ tay cô chất vấn: “ Là âm mưu của cô đúng chứ?”
Nhớ lại ly trà tối qua: “ Ly trà… Cô đã bỏ gì vào rồi?”
“ Em đâu có làm gì, anh đừng nghĩ bậy bạ”, cô chối.
Tuy nhiên anh đã biết trong ly trà nhất định là cô đã bỏ gì đó vào rồi, rất có thể là thuốc mê.
Ninh Hinh còn không ngại mà buông lời khiêu khích: “ Dù anh có không nhận thì tối qua em cũng đã dùng rất ngon miệng, nhất là chỗ cứng ấy… Quả thật là đã vào sâu bên trong ở đây này”.
Vừa nói cô vừa dạng hai chân ra, cố tình muốn khiêu gợi. Vĩ Thành không tránh né, đặc biệt còn nói một câu khiến cô quê độ: “ Thấy cô, tôi không lên nổi”.
Anh nhặt quần áo dưới sàn lên và vào phòng tắm, còn khoá cửa để cô không làm phiền. Nhìn bản thân trước gương, anh cố gắng nhớ lại mọi thứ nhưng không thể, vì thuốc mê vào người, nằm bất động chứ làm sao mà nhớ được.
Vĩ Thành tức giận với bản thân đã không đề phòng, lại bị mắc vào cái bẫy của Ninh Hinh.
Khi anh mặc quần áo rồi đi ra, Ninh Hinh vẫn khoả thân ngồi ở trên giường. Cô thản nhiên uống rượu, còn nhìn anh một cách hài lòng.
Vĩ Thành phớt lờ, xách vali lên và đi đến cửa. Khi này cô cảnh báo: “ Tiểu tam thì cũng chỉ là nhất thời, chơi như vậy là đủ rồi. Nếu anh không sớm kết thúc, không có gì là đảm bảo cả đâu”.
“ Tôi không cho phép bất cứ ai động đến người phụ nữ của tôi, dám thì đừng trách”, anh cũng phản hồi lại gây gắt rồi rời đi.
Cánh cửa vừa đóng không lâu, cô tức tối ném ly rượu về phía cửa, tiếng vỡ của thủy tinh và từng mảnh rơi xuống. Ninh Hinh liếc mắt, sự giận dữ trong cô nỗi dậy, nguyền rủa: “ Tao nhất định sẽ khiến mày xuống địa ngục một lần nữa, ả khốn”.
Vĩ Thành vừa lái xe vừa gọi cho Thiên Kỳ nhưng cô không nhấc máy, bởi vì đang trong cuộc họp nên cô tắt âm điện thoại.
…
Thiên Kỳ đi ra từ phòng họp, thư ký báo tin: “ Thưa giám đốc! Lúc nãy Hà tổng của Hà Thị gọi đến nói là muốn gặp cô, anh ấy đang đợi ở phòng chờ ạ”.
Bước chân cô chợt dừng, quay sang: “ Cô cứ bảo mọi người xuống dưới trước, khi nào xe đến thì gọi tôi ngay”.
“ Vâng thưa giám đốc!”, thư ký Nicole làm theo.
Cô đi đến phòng chờ, vừa thấy cô, anh đứng lên đi tới: “ Thiên Kỳ! Anh gọi em mãi mà không được nên rất lo”.
“ Vừa rồi em có cuộc họp… Anh đến là vì những bức ảnh đó”, cô thẳng thắn.
Vĩ Thành gật đầu nhẹ: “ Phải! Anh muốn giải thích…”.
Thiên Kỳ lạnh lùng: “ Em không có nhiều thời gian”.
“ Cho anh 30s”, anh nghiêm túc.
“ Được!”.
Vĩ Thành bắt đầu nói: “ Anh thừa nhận mình đã ngủ ở Hà gia, và người bên cạnh là Lâm Ninh Hinh…”.
Đôi mắt cô ngước lên nhìn anh u buồn, anh tiếp tục: “ Tối qua anh về nhà lấy một ít đồ, có thể là cô ấy đã bỏ thuốc mê vào ly trà. Khi anh thức dậy thì mọi chuyện đã như thế, anh không hề nhớ gì”.
Điện thoại Thiên Kỳ lúc này có tin nhắn đến, anh vuốt ve khuôn mặt cô: “ Anh sẽ đến nhà chờ câu trả lời từ em”.
Dứt lời thì anh cũng đi ra khỏi phòng, anh tôn trọng công việc của cô nên đành rời đi trước.
Vĩ Thành đến cửa thang máy thì chạm mặt Cẩn Du, cả hai vẫn chào hỏi: “ Chào anh! Hà tổng”.
“ Chào cô Ngô!”.
Cẩn Du cười mỉm chi: “ Gặp anh ở đây thật là hay quá! Tôi có chuyện này mà tôi nghĩ anh cũng cần nên dè chừng một chút”.
Anh không mấy để tâm: “ Cô Ngô và tôi không thân thiết đến mức phải quan tâm nhau…”.
“ Liên quan đến Lý Thiên Kỳ, anh thật sự không muốn nghe?”, cô ngắt lời anh.
Một lúc sau thì thư ký mang nước đến mời Vĩ Thành, anh và Cẩn Du đang ngồi ở trong phòng làm việc. Cô vắt chéo chân nhìn anh đắc ý, còn anh thì nôn nóng: “ Cô Ngô có gì thì cứ nói đi”.
Cô nhếch mép: “ Lý Thiên Kỳ xem ra là điểm yếu duy nhất của anh nhỉ?”
Thấy anh nghiêm túc, cô cũng vào thẳng vấn đề: “ Anh Trạch Dương là người tốt bụng, đặc biệt rất là dễ mềm lòng. Vị trí mà Thiên Kỳ hiện đang ngồi, tôi có thể nói rằng không minh bạch”.
“ Ý của cô là gì, có thể nói rõ hơn không?”, anh nhíu mày.
Cẩn Du với giọng chậm rãi: “ Người phụ nữ đó câu dẫn anh trai tôi”.
Anh bác bỏ: “ Xin cô Ngô không được nói bậy. Thiên Kỳ là bạn gái tôi, cô ấy không bao giờ làm những việc như vậy”.
“ Anh quá ngây thơ rồi Hà tổng! Với lại Thiên Kỳ là bạn gái anh? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Hà tổng vẫn chưa ly hôn vợ mà lại dõng dạc nói ra hai chữ ‘bạn gái’. Đúng rồi nhỉ! Thiên Kỳ quá giỏi tiếp cận đàn ông, thêm một người nữa thì cũng chẳng sao”, cô khinh thường ra mặt.
Vĩ Thành bảo vệ người mình yêu: “ Tôi không quan tâm những người xung quanh nói gì về Thiên Kỳ, chỉ một mình tôi tin tưởng cô ấy là đủ. Nếu không còn chuyện gì nữa, xin phép cô Ngô tôi về”.
Anh đứng lên bước vài bước thì cô cũng đứng lên nói: “ Tôi cũng không quan tâm về mối quan hệ của Lý Thiên Kỳ nhưng tôi không cho phép cô ấy quyến rũ hai anh trai của tôi. Mong Hà tổng biết chuyện mà giữ bạn gái của mình thật tốt, nói với cô ấy tránh xa người của Ngô gia ra”.
“ Người của tôi cô Ngô không cần phải lo, tôi cũng mong rằng cô không làm phiền gì đến Thiên Kỳ”, cảnh báo xong thì anh cũng rời đi.
Cẩn Du ở đây lại nở một nụ cười ẩn ý: “ Để xem anh có thể làm gì?”