Người Tình - Mỹ Huyền

Chương 152: Cuộc hôn nhân này kết thúc tại đây



Phía công ty Lâm Thị, ông Lâm sau khi biết tin thì tức giận. Ninh Hinh lập tức đi đến giải thích: “ Ba à, mọi chuyện không thể như vậy được. Rõ ràng là Hà Vĩ Thành đã chuyển tất cả tài sản cho con rồi, còn có cả chữ ký nữa”.

“ Vậy thì tại sao em gái cậu ta lại tuyên bố mình là tổng giám đốc mới? Nhớ lại đi, có thật là Hà Vĩ Thành đã đưa tất cả tài sản cho con hay không?”, ông nghi ngờ.

“ Con sẽ đi tìm anh ta”, cô nóng lòng rồi đi ngay.



Ninh Hinh lái xe đến trước cửa Hà gia rồi đi thẳng vào bên trong, cô gọi lớn: “ Hà Vĩ Thành, anh đang ở đâu?”

Quản gia đi đến: “ Cô Lâm, cô đến có việc gì ạ?”

“ Hà Vĩ Thành ở đâu?”

“ Cậu chủ đang ở trong thư phòng v…”, quản gia chưa kịp nói hết câu thì cô đã đi lên.

Mở cửa xông vào thì thấy luật sư cũng ở đây, cô đi đến chất vấn: “ Hà Vĩ Thành, anh nói cho tôi biết tại sao anh lại giao quyền điều hành cho Mộng Dao? Không phải Hà Thị đã thuộc về tôi rồi sao?”

Vĩ Thành nhếch mép: “ Hà Thị nào thuộc về cô?”

Ninh Hinh ngẩn ngơ: “ Ý của anh là sao?”

Luật sư lấy bản cam kết, cùng một số giấy tờ đưa đến cho cô xem: “ Tất cả tài sản của anh Hà hiện có là một căn hộ chung cư trị giá 15 triệu nhân dân tệ, và bây giờ đã hoàn thành việc chuyển sang qua tên cô”.

Cô nhìn những dòng chữ trên giấy thì biết mình đã bị chơi một cú đau thương. Vĩ Thành nói thêm: “ Hà Thị là ước mơ của tôi, không thể để rơi vào tay Lâm gia”.

“ Trước đó anh Hà đã chuyển công ty Hà Thị, và tất cả những tài sản được mua dưới tên công ty sang cho em gái anh ấy, tức là cô Hà Mộng Dao”, luật sư tiếp lời.

Ninh Hinh tức giận xé toạc những tờ giấy thành từng mảnh, cô nhào đến đánh vào ngực anh: “ Đồ khốn! Anh lừa tôi… Tại sao anh lại lừa tôi hả?”

Vĩ Thành nắm lấy cổ tay cô lại: “ Lâm Ninh Hinh, cô dừng lại! Tôi không lừa cô, đừng tiếp tục hại ai nữa, cô là đang tự chôn mình thôi”.

“ Anh nghĩ thành công ly hôn với tôi là xong rồi sao? Không thể như vậy, tôi nhất quyết không để anh hạnh phúc bên con ả kia. Cả hai người phải trả giá cho những gì đã làm với tôi”, cô hất tay anh ra, không chịu lùi bước.

Anh cảnh báo: “ Cô không được đụng đến Thiên Kỳ, cô ấy là người của tôi”.

Cô nghiến răng thở mạnh: “ Tôi không bỏ qua dễ dàng vậy đâu”.

Nói rồi cô bỏ đi, luật sư nói: “ Một chút nữa tôi sẽ gửi sổ đỏ đến Lâm gia”.



“ Cứ gửi đi, cuộc hôn nhân này kết thúc tại đây”, anh nói.



Mộng Dao nhờ thư ký gọi điện sắp xếp một cuộc hẹn ăn tối với CEO tập đoàn An Nguyên nhưng anh đều trả lời bận rộn.

Ở bên đây Diệc Thần cũng rất nhớ cô nhưng tình cảm của cô lại không rõ ràng khiến anh vô cùng khó chịu.



‘Ding-dong’, Thiên Kỳ ra mở cửa, trước mặt là Vĩ Thành.

Cả hai ngồi xuống ghế sofa, cách nhau một khoảng. Giọng anh trầm xuống: “ Anh ly hôn rồi”.

Thiên Kỳ cũng lắng đọng hỏi: “ Là cô ấy tự nguyện?”

“ Ừm…”.

“ Em không chắc”, cô quay qua nhìn anh.

Vĩ Thành nói rõ: “ Ninh Hinh muốn có Hà Thị, anh không thể để mất công ty được”.

“ Vì thế anh đã chuyển sang tất cả cho Mộng Dao?”

“ Đó là cách tốt nhất anh nghĩ đến”.

Anh dang tay ra: “ Đến đây!”.

Cô sang ngồi bên cạnh, đầu tựa lên bờ ngực anh. Vĩ Thành hôn trán cô lo lắng: “ Anh làm gì khiến em phải bận lòng sao?”

“ Không hẳn, nói đúng hơn là ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên”, cô đáp.

Anh cười khẽ nói: “ Anh phải làm như thế thôi, nếu không mọi chuyện giữa hai người sẽ chẳng bao giờ kết thúc”.

Thiên Kỳ lo lắng: “ Hãy thật cẩn thận, Lâm Ninh Hinh sẽ không để yên đâu”.

“ Cô ấy không dám làm gì anh đâu, câu này phải là anh nói với em”.



Cô ngước mắt lên đáp: “ Nicole rất giỏi võ, em cũng đã học từ cô ấy một ít nên có thể tự vệ được”.

“ Dù là vậy thì em cũng phải cẩn thận”, anh dặn dò.

“ Ừm, em nghe anh”, cô gật đầu rồi ôm chầm lấy anh.



Đã ba ngày Mộng Dao hẹn gặp Diệc Thần mà anh đều từ chối vì các lý do khác nhau, cô biết là anh cố tình nên lái xe mô tô đến chỗ anh.

Diệc Thần vừa gặp đối tác xong và đi vào xe, có cả thư ký đi cùng. Chiếc xe vừa mới chạy một đoạn thì có một chiếc mô tô vượt mặt và cúp đầu. Tài xế giật mình đạp phanh gấp, ai cũng bị một phen hoảng hồn.

Người làm chuyện này là Mộng Dao, cô cởi nón bảo hiểm ra và xuống xe. Diệc Thần nhìn thấy cô cũng bàng hoàng, tài xế cảm thán: “ Cô ấy là ai vậy? Nguy hiểm quá!”.

“ Anh đưa thư ký về đi, tôi tự lo được”, anh yêu cầu.

Diệc Thần xuống xe, Mộng Dao cũng đi đến: “ Anh là đang trốn tránh em đúng không?”

Anh nhíu mày: “ Em làm vậy có biết là nguy hiểm lắm không? Lỡ ngã thì phải làm sao?”

“ Ngã thì đau, lúc đó anh sẽ đưa em đến bệnh viện băng bó như những lần trước”, cô đáp lại.

Anh nhìn cô với đôi mắt long lanh, Mộng Dao hỏi rõ: “ Em biết là anh không muốn gặp em, lý do là gì?”

Diệc Thần trầm ngâm, giọng lắng xuống: “ Anh không hiểu gì về em cả… Thật ra anh đã biết Mộng Dao và Rachel là cùng một người, anh không nói vì muốn em thành thật. Anh đã tỏ tình với em nhưng lại nhận được câu trả lời mập mờ. Anh muốn nghiêm túc, còn em lại không… Nếu đã như vậy thì tại sao lại cứ phải dây dưa làm gì?”

Mộng Dao nhanh chóng xua tan hiểu lầm: “ Ai nói mối quan hệ này là dây dưa chứ? Em không phải… Em thừa nhận rằng đã giấu anh chuyện hai thân phận của mình, và cả không rõ ràng khi anh tỏ tình. Ngay lúc ấy em cũng muốn nói rằng em thích anh, thật sự rất thích anh. Biết phải làm sao cơ chứ, lúc đấy em cứ nghĩ là anh vẫn còn thích chị ấy nên mới không dám thổ lộ”.

“ Người em nói đến là…”, anh ngập ngừng.

“ Chị Thiên Kỳ, chẳng phải anh nói thích chị ấy sao? Bởi thế em rất sợ khi tỏ tình rồi anh sẽ không chịu làm bạn với em nữa”, cô rưng rưng nước mắt.

Anh thở dài mắng yêu: “ Em đúng thật là ngốc! Anh đã nói là muốn ở bên em rồi mà”.

Cô giơ chìa khóa xe ra: “ Bây giờ anh còn muốn ở bên em chứ?”

Diệc Thần không trả lời mà kéo cô vào lòng rồi hôn lên môi, không cần phải nói, đây là lời hồi đáp. Chìa khóa xe trên tay rơi xuống, Mộng Dao mắt nhắm lại, tay chạm vào eo ôm lấy anh.

Sau bao lần che giấu cảm xúc, sự rung động trước đối phương thì giờ đây cả hai đã có thể bộc lộ chân thành, tình yêu dành cho nhau. Môi chạm môi, tay đan vào tay, họ như muốn cho cả thế giới biết họ là của nhau.