Người Tình - Mỹ Huyền

Chương 95: Nỗi Đau Lớn Nhất





Mộng Dao xuống dưới nhà ăn sáng, vẻ mặt tươi tắn thấy rõ: “ Chào buổi sáng anh hai!”.

Nhìn sắc mặt anh không tốt, cô hỏi han: “ Tối qua anh thức khuya lắm hay sao mà nhìn anh mệt mỏi vậy ạ?”

“ Anh có một vài hợp đồng cần giải quyết gấp”, anh trả lời.

Cô nhai hết thức ăn trong miệng rồi thăm dò tình hình: “ Chuyện ly hôn của anh và Lâm Ninh Hinh đó tiến triển như thế nào rồi ạ?”

Vĩ Thành lắc đầu: “ Cô ấy vẫn không chịu ký”.

“ Nực cười thật! Chắc mụ ta lại diện lý do này nọ trì hoãn chứ gì. Nhân chứng, bằng chứng có đủ vậy mà còn không phục, em cũng không hiểu sao nữa”, cô nói.

Anh cũng lo lắng: “ Không lâu nữa ba mẹ sẽ về nước, có lẽ anh nên nói với họ vụ việc này”.

Mộng Dao lập tức ngăn cản: “ Anh nhất định không được nói cho đến khi xong xuôi tất cả. Nếu ba biết, ba sẽ không để vụ ly hôn này xảy ra. Anh cũng biết năm xưa ba vì muốn hợp tác với Lâm Thị nên mới ép anh lấy Lâm Ninh Hinh. Ba là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, 1 vợ 1 chồng, anh nghĩ ông ấy sẽ để yên hay sao?”

Vĩ Thành phản bác: “ Đây là cuộc sống riêng của anh, anh có quyền quyết định. Bao nhiêu năm là đủ lắm rồi, anh không thể sống chung với một người phụ nữ tâm cơ đến vậy”.

“ Nếu chị ta cứ bướng bỉnh không chịu ký thì anh kiện đi, anh đang ở thế chủ động, phần thắng nắm chắc trong tay”, cô đưa ra gợi ý.

Tuy vậy anh lại thừa nhận: “ Anh cũng có lỗi... Anh ngoại tình”.

Lời vừa dứt khiến cô em gái sững sờ: “ Ng... Ngoại tình sao?... Là ai vậy anh?”

“ Em cũng đã từng gặp”.

Mộng Dao nhớ đến cô gái đại diện tập đoàn An Nguyên: “ Ngô Cẩn Du”.

“ Phải”.

Cô biết được gì đó nên hỏi: “ Anh có chắc là cô ấy không?”

Vĩ Thành nhìn cô với ánh mắt như thể nhận ra điều gì đó. Vì không muốn để ai nghe, hai anh em lên phòng kín nói chuyện riêng.

“ Năm cấp 3 em từng gặp và tiếp xúc với Ngô Cẩn Du, là đàn chị khoá trên. Sau khi tốt nghiệp chị ấy đi du học nên từ đó không còn nghe tin tức gì nữa. Nếu nói là thân thì không phải nhưng khi nhìn thấy chị ấy hiện tại em đã biết chắc là không phải”, cô kể lại.

Mộng Dao so sánh: “ Đúng là nhìn cả hai có chút gì đó giống, nhưng vẫn nhận ra được không cùng một người. Với lại tính cách khác xa nhau, Ngô Cẩn Du em biết là người rất hiếu thắng, nhạy cảm, khó gần. Còn người hiện tại thì biết cách ứng xử, hoà đồng, am hiểu về kiến thức giải trí. Anh nghĩ xem em nói có đúng không?”

Anh không che giấu nữa mà thừa nhận: “ Tên của cô ấy là Lý Thiên Kỳ”.

Cô nghi hoặc: “ Người mẫu Lý Thiên Kỳ?”

“ Đúng”, anh gật đầu nhẹ.

“ Cô ấy không phải đã biệt tăm biệt tích gần 2 năm nay rồi sao?”, cô khó tin.

“ Đúng là Thiên Kỳ đã mất tích một thời gian dài, lúc xuất hiện lại lấy danh tính là Ngô Cẩn Du. Cô ấy không nói lý do cho anh biết vì có nỗi khổ gì đó”, anh giải bày.

Cô không khỏi ngạc nhiên mà hỏi thêm: “ Vậy cả hai bằng cách nào mà quen biết nhau rồi lại ở bên nhau?”

Vĩ Thành cười nhẹ kể lại: “ Anh và cô ấy gặp nhau tại một bữa tiệc, lúc đầu cũng chỉ quen biết qua người quen giới thiệu. Sau đó cả hai lại có cơ hội chạm mặt một lần nữa và bắt đầu nảy sinh tình cảm. Thiên Kỳ mang lại cho anh một cảm giác bình yên, hạnh phúc đến khó tả... Và anh đã thực sự yêu cô ấy”.

“ Cô ấy có yêu anh không?”, cô thăm dò.

“ Nếu không yêu thì cô ấy đã không để có thai rồi”.

Một lần nữa Mộng Dao bất ngờ trước anh: “ Có thai... Đứa bé hiện tại đang ở đâu ạ?”

Anh buồn bã: “ Không còn nữa rồi. Lần mất tích đó cô ấy gặp tai nạn nên không giữ được. Cũng nhờ Thiên Kỳ mang thai mà anh mới phát hiện ra Ninh Hinh nói dối. Anh chỉ hối tiếc vì lúc đó đã không bảo vệ được Thiên Kỳ”.

Vĩ Thành không nói sự thật về việc Thiên Kỳ không phải gặp nạn mà bị sát hại, vì anh muốn tự điều tra xem ai là người đứng sau mọi việc tàn nhẫn này.

Mộng Dao không ngờ rằng kể từ khi mình sang Mỹ du học, Ninh Hinh đã khiến mọi thứ rối loạn lên. Chỉ tội cho anh cô vì phải chịu đựng một người vợ nham hiểm, mưu mô như vậy cùng dưới một mái nhà.

....

Chiếc xe của Diệc Thần tấp vào lề, anh xuống xe bước vào một cửa hàng bánh ngọt. Diệc Thần muốn mua vài loại bánh mà em gái thích ăn, nhất là donut.

Tình cờ Mộng Dao cũng đến mua, cô đến tủ nhìn một lượt rồi chọn một cái donut sôcôla: “ Lấy cho tôi cái này nhé”.

Không ngờ Diệc Thần cũng chỉ vào cái đó, cả hai ngước mắt nhìn nhau.

“ Cô Hà!...”.

“ Anh Ngô!...”.

Nhân viên cửa hàng khó xử: “ Thật ngại quá thưa hai vị! Bánh donut vị sôcôla này bên chúng tôi chỉ còn một cái”.

“ Không sao! Tôi có thể nhường cho anh/cô ấy”, cả hai đồng thanh đáp lại.

“ Vậy... là thế nào ạ?”, nhân viên lại khó xử lần 2.

Diệc Thần lên tiếng trước: “ Gói lại cho cô ấy giúp tôi”.

Nhân viên gật đầu: “ Vâng thưa anh!”.

Anh quay qua nói với cô: “ Tôi mời cô, xem như là cảm ơn vì đã giúp tôi băng vết thương”.