Người Tình - Mỹ Huyền

Chương 97: Sự trùng hợp



Hai người đi đến phía cuối hành lang nói chuyện, Ninh Hinh hỏi tội: “ Mấy ngày nay tôi gọi mà cô không nghe, định quên đi ân nhân sao?”

Mộc Hoa cúi đầu giải thích: “ Xin lỗi phu nhân! Vì công việc nhiều quá nên tôi không trả lời kịp”.

“ Vô lý!... Tôi có nhiệm vụ mới dành cho cô đây”.

“ Vâng thưa phu nhân!”, thư ký Triệu.

Ninh Hinh giao việc: “ Cô nhanh chóng điều tra kỹ lại về Ngô Cẩn Du cho tôi, từng chi tiết từ nhỏ đến hiện tại, không sai sót”.

“ Nhưng không phải chúng ta đã điều tra rồi sao ạ?”

“ Ai cho cô cái quyền cãi lại tôi... Một là làm, hai là chết, đừng ngu ngốc chứ thư ký Triệu của tôi”, cô đe doạ.

Sau khi Ninh Hinh rời đi, Mộc Hoa lập tức gọi cho Thiên Kỳ báo cáo: “ Cô Lý à! Hình như Lâm Ninh Hinh biết được gì đó rồi, cô ấy bảo tôi điều tra lại Ngô Cẩn Du. Tôi phải làm sao đây?”

Thiên Kỳ không lo lắng mà giữ bình tĩnh: “ Cô giúp tôi kéo dài thời gian, sau khi về tôi sẽ giải quyết tất cả và khi đó mọi người sẽ được tự do”.

“ Được, tôi sẽ giúp cô cầm chừng người phụ nữ này”.

Vừa gác máy xuống, Diệc Thần gõ cửa phòng cô: “ Cẩn Du!”.

Cô ra mở cửa: “ Có việc gì vậy anh?”

“ Cũng trưa rồi, chúng ta tìm gì ăn”, anh ngỏ lời.

Một lúc sau hai người đến một nhà hàng ngoài trời thuộc khách sạn. Thiên Kỳ không giấu được sự lo lắng, anh nhận ra: “ Em đang nghĩ đến Paradise phải không?”

Cô cũng thành thật đáp: “ Dạ anh! Lúc đầu em nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi, mang hợp đồng về,... nhưng hiện tại CEO vẫn chưa lộ diện, xem ra lại là một thử thách lớn rồi”.

“ Em nghĩ sao?”, anh hỏi ý.

Thiên Kỳ cười mỉm: “ Đương nhiên là em muốn chinh phục Paradise rồi, em sẽ theo đến cùng”.

Diệc Thần nhìn cô với ánh mắt tự hào: “ Em quả nhiên không làm anh thất vọng”.

Cô trải lòng: “ Em phải làm được vì đây là món quà dành tặng Cẩn Du trước khi em từ chức, và trả lại tất cả những gì thuộc về cô ấy”.

Lúc này đến lượt Diệc Thần lo sợ, sợ rằng cô sẽ rời khỏi cuộc sống của mình. Anh chạm vào tay cô trên bàn: “ Quyết định của em anh không thể ngăn cản, đó là sự lựa chọn của em. Chỉ cần em nhớ đến anh, gọi cho anh khi cần vậy là được”.

Thiên Kỳ rất tôn trọng tình cảm mà anh dành cho mình, cũng rất quý mến, thời gian qua cô đã xem anh như anh ruột của mình. Cô gật đầu đồng ý: Ừm, em hiểu rồi anh”.

Ở một bên bàn gần đó, một chiếc điện thoại giơ lên chụp lại hình ảnh này. Đó là Mộng Dao, cô nhận ra Thiên Kỳ liền chụp ảnh lại gửi cho anh trai.

Vĩ Thành đang làm việc nhận được tin nhắn thì mở ra xem, hình ảnh rõ nét như vậy khiến cơn bão trong lòng trỗi dậy liền gọi cho cô em gái: “ Em ở đâu?”

“ Bãi biển Ngân Than, thành phố Bắc Hải”, câu trả lời ngắn gọn, súc tích.

Khi nhìn qua người cạnh bên Thiên Kỳ, anh quay mặt qua thì Mộng Dao bất ngờ: “ Ngô Diệc Thần!”.

Cô chỉ biết cười trừ vì sự trùng hợp này: “ Không phải chứ?”

Nhớ kỹ lại thì anh ấy từng có lần nói người anh yêu là Lý Thiên Kỳ, thì ra đó là Lý Thiên Kỳ này sao. Trái đất tròn, trùng hợp một cách không thể nào tưởng tượng được.

....

Vĩ Thành đặt vé bay đến tức tốc, đến nơi thì cũng đã sập tối. Anh không phải đến vì ghen, anh tin tưởng Thiên Kỳ chung thủy, nhất định sẽ không có ai khác ngoài anh.

Anh cất công đến đây chỉ vì anh muốn nhìn thấy cô.

Điện thoại của Thiên Kỳ đổ chuông, thấy màn hình hiện tên anh, cô chừng chừ. Lý trí nói cô không được nghe nhưng con tim lại hối thúc, mà tình yêu thì làm sao có thể bại trận trước lí trí.

Thiên Kỳ bấm nghe: “ Là em Vĩ Thành”.

Anh đứng dưới khách sạn cùng một chiếc xe nhìn lên tầng cao: “ Anh nhớ em!”.

Chỉ ba từ ngắn gọn cũng đủ khiến bầu không khí trở nên im lặng, cô không dám nói một lời vì lo rằng bản thân sẽ không kiềm được.

Anh nói tiếp: “ Anh đang ở dưới khách sạn, chúng ta gặp nhau một chút được không?”

“ Anh từ Thượng Hải đến đây chỉ vì muốn gặp em thôi sao?”, cô hỏi rõ.

“ Tại sao lại không?”, anh hỏi ngược khiến cô không thể trả lời.

Vĩ Thành ra điều kiện: “ Chưa đầy một tiếng nữa anh lại bay về rồi, nếu 5’ nữa em không ra thì xem như là anh chưa từng đến”.

Một phút, hai phút, rồi ba phút trôi qua, Thiên Kỳ không thể chịu nổi nữa mà lập tức chạy đi. Vừa rời cửa đã chạm mặt Diệc Thần, anh thấy cô gấp gáp liền hỏi: “ Tối rồi em định đi đâu vậy?”

“ Vĩ Thành... Anh ấy đang ở đây”.

Nghe đến tên, anh lo sợ nắm lấy cổ tay cô cầu xin: “ Em đừng đi có được không?”

Thiên Kỳ nhìn vào đôi mắt đau đớn của anh nhưng cô không thể đồng ý, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra: “ Em xin lỗi!”, rồi chạy đi.

Diệc Thần nhìn theo bóng lưng cô càng lúc xa càng xa mà trái tim dần dần vỡ vụng. Lúc này anh mới nhận ra rằng tình cảm của mình vốn dĩ chỉ là hư vô, 10 năm đơn phương rồi kết cuộc nhận lại là nhìn người mình yêu hạnh phúc với một người khác.

Đã hơn 5’ mà người ấy vẫn chưa xuất hiện, Vĩ Thành vẫn chờ đợi. Lúc này Thiên Kỳ chạy ra đến nhìn xung quanh, cô quay đầu qua thấy anh vẫn chờ rồi đi đến.