Chưa có thời khắc nào Cố Khinh Chu cảm thấy tự lập là điều quan trọng đến thế. Mẹ Cố lúc nhỏ dựa dẫm vào cha mẹ, trưởng thành dựa vào đám đàn ông vui chơi qua đường, sau rốt dựa vào đức lang quân, vì vậy bà mãi mãi không có khả năng lay chuyển điều gì. Bà không kiểm soát được suy nghĩ của chồng, cũng không chi phối được tư tưởng của con, cho nên chỉ có thể bị động tiếp nhận kết cục không mong muốn.
Trên đời này có người để dựa dẫm là tốt, song nếu sau lưng không có ai chống đỡ thì con đường duy nhất là tự lực cánh sinh.
Cố Khinh Chu ra đi không ngoái lại, đem theo chút sự sống cuối cùng rời khỏi căn nhà. Tòa biệt thự xa hoa tráng lệ sau lưng y hệt như một chiếc lồng giam, có kẻ vẫy vùng tìm cách thoát ra, có người thà chết chứ không di dịch một bước.
Thời tiết Hải Thành dần ấm áp, mọi người ở công ty cũng trở lại với guồng quay công việc bận rộn. Chậu chuối cảnh cao cỡ nửa người kế bên khung cửa sổ sát đất đã đổi thành trúc phú quý, thân cành xanh biếc bóng bẩy, hiềm vì lâu ngày bị bỏ bê nên lá cây đã ngả màu vàng úa.
Giữa giờ nghỉ trưa, Phương Hiệp mặt không cảm xúc ngồi trước máy tính giành giật từng giây hoàn thành bản vẽ, tốc độ gõ bàn phím mỗi lúc một cuồng loạn, ai nấy nghe được đều hoảng hốt. Kết cục máy tính kẹt cứng, cô nàng sôi máu quăng chuột: “Mẹ kiếp, tức chết đi được! Lão lợn kia điên rồi, tống cho bà đây ngần đấy đơn hàng, đến lừa cũng không kham nổi!”
Trong tất cả các công ty con, chi nhánh Hải Thành là mắt xích yếu nhất. Vị tân giám đốc họ Lưu này hiển nhiên vô cùng coi trọng thành tích, vừa qua năm mới đã định ra một khối lượng công việc rõ ràng cho từng người, nhiều gấp đôi so với trước đây. Toàn công ty oán khí ngút trời, giờ nghỉ trưa cũng không kịp ăn cơm.
Cảnh tượng hôm nay chẳng phải lần đầu xảy ra, Lý Tư Ngạo cũng không bất ngờ, vội vã vỗ vai cô, dỗ dành: “Em đi ăn cơm đi, đừng hành hạ dạ dày nữa. Một chút nữa thôi là anh xong việc rồi, xong một cái anh qua giúp em ngay.”
Giang Nhứ không nhàn nhã hơn bao nhiêu, cũng đang gấp rút làm bản vẽ. Nghe chuyện, hắn giơ tay lên nói: “A Tao ới, anh cũng chưa ăn trưa này, mày giúp anh vẽ cho nhanh đi.”
Lý Tư Ngạo không ngoảnh đầu: “Xéo giùm.”
Ngón tay Giang Nhứ lướt như bay trên bàn phím, chỉnh lại kích thước bản vẽ đôi chút. Tốc độ bình thường của hắn vốn đã rất nhanh, vậy mà đứng trước khối lượng công việc khổng lồ này vẫn còn oải chè đậu, huống gì phận đàn bà con gái đang gắt gỏng vì bà dì ghé thăm như Phương Hiệp.
Cô em văn thư đi vào phòng giám đốc đưa tài liệu, không bao lâu sau nghiến răng căm hận bước ra, thấp giọng bảo mọi người: “Cả nhà đoán xem giám đốc Lưu đang làm gì?”
Giang Nhứ nghe vậy nhướng mí mắt, đôi mắt hồ ly luôn mang vẻ tươi cười lúc này đã lộ ra đôi phần thiếu kiên nhẫn: “Lão lại đẻ ra thêm trò gì nữa? Mấy hôm trước đòi đổi cái bàn, hôm qua thì đổi cái ghế, anh thấy nên đổi quách lão đi mới phải.”
Cô em văn thư nói: “Lão bắt tụi mình làm việc xuyên giờ nghỉ, mà lão thì ở văn phòng gọi thức ăn ngoài đắt tiền. Đã vậy còn vừa ăn vừa coi phát trực tiếp, bấm tặng liên tiếp hai cái du thuyền(1) lận!”
Phương Hiệp tức thì xổ ra một câu chửi tục, hùng hổ xắn tay áo: “Mả cụ cái lão già này nữa, tất cả dạt ra đừng ai ngăn cản, bà đây hôm nay quyết sống mái một phen với lão!”
Giám đốc Lưu tay chân không sạch sẽ, thường hay hau háu liếc nhìn mấy cô em xinh đẹp, đôi lúc còn chớp thời cơ táy máy. Ai cũng tức giận nhưng chẳng dám nói gì, riêng Phương Hiệp lại không dễ chọc. Có một lần suýt bị ông ta giở trò, cô thẳng thừng mắng trả giữa chốn đông người khiến giám đốc Lưu vô cùng mất mặt, từ đó không ít lần âm thầm làm khó dễ cô.
Lý Tư Ngạo lo Phương Hiệp mất tỉnh táo, cuống cuồng giữ chặt lấy cô: “Kìa em, bình tĩnh, bình tĩnh! Nếu cứ liều lĩnh thì sau này không biết lão sẽ bày trò gì để xử lí em đâu. Cố nhịn thêm chút nữa, đợi đến lúc sếp Cố về là đỡ ngay.”
Phương Hiệp nói: “Biết lúc nào sếp Cố mới về? Cả tháng trời rồi mà vẫn bặt tăm!”
Giang Nhứ liếc nhìn cô, đang định mở miệng nói thì chợt thấy điện thoại rung. Không biết tin nhắn gửi đến là việc nguy cấp đến mức nào, chỉ thấy hắn thình lình đứng bật dậy, đầu gối đập vào bàn đánh ‘huỵch’ một tiếng rõ to. Thậm chí hắn cũng không kịp xuýt xoa, lập tức vơ lấy áo khoác rồi chạy thẳng ra ngoài.
Phương Hiệp thấy vậy bèn hỏi: “Này! cậu làm gì vậy?!”
Giang Nhứ không quay đầu lại: “Bà chị mau xông vào liều mạng với lão già kia một phen đi, không là sau này chẳng còn cơ hội đâu!”
Dứt lời, hắn lao khỏi văn phòng như một cơn gió.
Suốt một tháng Cố Khinh Chu vắng mặt, ngày nào cả hai cũng gọi vài cuộc điện thoại, song gặp mặt trực tiếp lại là chuyện hoàn toàn khác. Máy bay hạ cánh y mới gửi tin nhắn cho Giang Nhứ rồi chờ hắn đến sân bay đón.
Lâu lắm rồi Giang Nhứ mới có dịp đi đón người khác với tâm trạng vui mừng náo nức thế này. Hắn phóng xe ra sân bay với tốc độ chưa từng có, sau đó đứng ở sảnh đón tìm kiếm bóng dáng Cố Khinh Chu. Hắn lướt mắt qua vô số hành khách cao thấp béo gầy, cuối cùng dừng lại ở một thân hình dong dỏng cao.
Giây phút ánh mắt chạm nhau, trái tim hỗn loạn của Giang Nhứ bỗng ngừng đập trong chốc lát. Hắn đứng đó nhìn Cố Khinh Chu kéo vali đi về phía mình, hình dáng gương mặt mỗi lúc một rõ nét, và rồi phát hiện đối phương đã gầy đi rất nhiều.
Không phải đôi chút, mà là rất nhiều.
Hai người họ ngỡ mãi xa rồi lại có ngày trùng phùng – là đánh mất mà tìm thấy được, cũng là gương vỡ lại lành. Cách nhau hai ngàn cây số, quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn trở về chốn khởi đầu.
Giữa đám đông xô bồ chen chúc, ánh mắt Cố Khinh Chu chỉ khóa chặt tại duy nhất một người. Y rảo bước về phía đối phương, nhịp tim dồn dập như reo hò, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cõi lòng y cuồn cuộn sóng trào, ẩn giấu dưới vẻ ngoài bình thản lãnh đạm.
Cố Khinh Chu gọi tên hắn: “Giang Nhứ…”
Chưa kịp dứt lời, y bất ngờ bị kéo vào một vòng tay quen thuộc, chóp mũi đụng vào vai đối phương hơi nhói lên, thắt lưng bị ôm siết thật chặt.
Cố Khinh Chu không thốt nên lời. Y vốn cho rằng lâu ngày gặp lại là chuyện vui, nhưng hóa ra chua xót còn nhiều hơn. Y nhắm mắt tựa đầu vào bả vai Giang Nhứ, im lặng hồi lâu, sau đó mỉm cười: “Ừm, tôi về rồi.”
Giang Nhứ vừa nhìn đã nghĩ y gầy đi rất nhiều, hiện giờ ôm người trong ngực mới thấy quả là gầy đến còn da bọc xương. Hắn nấn ná một lát mới buông tay, vẫn mang vẻ đùa cợt cười nói: “Cậu còn nhớ đường về cơ đấy, lâu thêm chút nữa là ông đây chạy theo người khác rồi.”
Bao nhiêu chua xót trong lòng Cố Khinh Chu tức khắc bốc hơi, mặt y lạnh như tiền: “Muốn chạy theo người khác à? Cứ thử xem.”
Thử thì thử.
Giang Nhứ không trả lời, chỉ đưa tay nhéo mặt y rồi kéo vali bước ra ngoài: “Chẳng còn tí thịt nào, có người bắt nạt cậu à, hay là không cho cậu ăn?”
Cố Khinh Chu sánh vai bước cạnh hắn. Dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, bảo rằng không khổ sở là sai, bảo rằng không mệt mỏi cũng là nói dối. Chưa hỏi đến thì chẳng sao, mà bị hỏi thì nửa câu y cũng không thốt nên lời. Cố Khinh Chu chịu đựng đã quen, không có khả năng khóc lóc hờn dỗi một cách lố bịch như đứa nhóc lên ba, bởi vậy khi đối mặt với ánh mắt Giang Nhứ y chỉ có thể lắc đầu.
Thấy vậy Giang Nhứ thoáng im bặt, sau đó choàng tay qua cổ đối phương kéo vào trong ngực, thở dài, hạ giọng hỏi: “Mệt lắm đúng không?”
Cố Khinh Chu gần như bị kéo vào vòng tay hắn, sức nặng đè trên vai vô hình trung mang đến một cảm giác yên tâm lạ lùng, xua tan đi tất cả mỏi mệt. Y luồn tay dưới áo khoác chọc eo hắn, nói giọng đầy ý tứ: “Vẫn còn ổn chán, chỉ sợ cậu chạy ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thôi.”
Giang Nhứ gạt đi: “Dẹp, làm gì có hơi sức trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi bận đến nỗi cơm còn không có thời gian ăn đây này.”
Vì mải nói chuyện, hai người tới bãi đỗ xe từ lúc nào không hay. Giang Nhứ chất vali lên cốp sau rồi cùng Cố Khinh Chu lên xe. Chưa kịp ngồi xuống, hắn đã nghe y hỏi: “Dạo này cậu bận làm gì?”
Giang Nhứ trả lời đầy ẩn ý: “Bận nhớ cậu đó.”
Đâu chỉ hắn mà toàn bộ mọi người trong công ty đều nhớ y vô cùng. Sau một thời gian bị lão lợn Lưu Khang Minh hành hạ không ra hồn người, tự nhiên ai cũng cảm thấy dáng vẻ lạnh lùng của Cố Khinh Chu sao mà gần gũi thân thương đến lạ.
Vốn dĩ Giang Nhứ chỉ trêu đùa vu vơ, chẳng ngờ Cố Khinh Chu lại tỏ ra vui mừng đến thế, còn tươi cười hỏi: “Thật hả?”
Đột nhiên hắn cảm thấy đôi khi Cố Khinh Chu ngây thơ như một đứa trẻ. Thấy đối phương háo hức nhìn mình, hắn không kìm lòng nổi nữa, khẽ nghiêng người giữ gáy y trao một nụ hôn. Động tác hắn dịu dàng và cẩn thận, khiến Cố Khinh Chu vô thức nhắm nghiền mắt.
Cố Khinh Chu ban đầu muốn đáp lại, nhưng rồi hiếm hoi có lần chịu ngoan ngoãn để mặc Giang Nhứ chủ động.
Bờ môi y khô khốc tái nhợt, dần đỏ ửng lên bởi nụ hôn. Sau cùng Giang Nhứ khẽ hôn đánh ‘chụt’ một cái thật nhanh, lẩm bẩm trong miệng: “Thật. Ai nói dối đứa đấy là chó.”
Cố Khinh Chu ghì chặt cổ áo hắn không buông, cảm xúc trong lòng dào dạt muôn trùng, dường như chỉ có thể dùng một cách thức đau đớn để biểu đạt. Y nhẹ nhàng ngấu nghiến môi dưới Giang Nhứ, để lại một vết cắn nhàn nhạt, khơi dậy cơn đau râm ran âm ỉ.
Giang Nhứ không nén được lườm y một cái, kéo cánh tay đang bám chặt trên cổ mình: “Thì ra tôi không phải chó, cậu mới là chó thì có.”
Cố Khinh Chu mặc kệ hắn, ngồi lặng thinh một lúc lâu rồi mới khôi phục tinh thần, vui vẻ tựa vào vai hắn: “Tôi mà là chó thì cậu là khúc xương.”
Giang Nhứ không trả lời, chỉ mỉm cười đưa tay xoa đầu đối phương, kế đến dừng lại vuốt ve gương mặt gầy gò: “Đói không? Tôi đưa cậu đi ăn cơm.”
Cố Khinh Chu lắc đầu: “Không, về nhà đi, tôi muốn về nhà.”
Hơn một tháng nay y thật sự nhớ Giang Nhứ kinh khủng, nhưng miệng lưỡi vụng về chẳng nói được lời dễ nghe, ngoài ôm và hôn y không biết có thể làm gì hơn nữa.
Đang chuẩn bị khởi động xe, Giang Nhứ chợt thoáng thấy mấy vết đỏ hình lưỡi liềm trên cổ tay Cố Khinh Chu, dù rất nhạt nhưng vẫn nổi lên tương đối rõ ràng trên nền da trắng tái.
Với kinh nghiệm đánh lộn đầy mình, hắn nhận ra đây là vết móng tay cào cấu, bèn nắm cổ tay Cố Khinh Chu tra hỏi: “Ai cấu đây? Mẹ cậu à?”
Cố Khinh Chu không khỏi cảm thấy chuyện này hết sức mất mặt, đưa mắt nhìn chỗ khác, ậm ừ xác nhận.
Giang Nhứ rất muốn hỏi, Cố Khinh Chu về thành phố A cuối cùng là để lo tang lễ hay để chịu nhục? Y quay lại đây, thân thể gầy rạc đi cũng đành, vậy mà còn mang theo thương tích. Hiềm nỗi hắn không thể chửi mắng, chỉ lẩm bẩm cằn nhằn: “Cậu bị đần à, bị cấu sao không biết đường tránh đi?”
Cố Khinh Chu đáp: “Vẫn ổn mà, không có gì nghiêm trọng.”
Giang Nhứ buông y ra rồi khởi động xe: “Trước mặt tôi cậu ngang ngược bao nhiêu, đến lúc bị người ta ức hiếp sao cứ im thin thít vậy? Coi tôi là quả hồng mềm dễ bóp đúng không?”
Cố Khinh Chu chống tay lên đầu không lên tiếng, nghĩ thầm trước mặt hắn mình nào có bao giờ ngang ngược, thích ngoan ngoãn kiểu gì có kiểu nấy còn gì. Sực nhớ ra một chuyện, Giang Nhứ đột nhiên nói: “Ngày mai cậu phải đến công ty.”
Thấy áo hắn có nếp nhăn, Cố Khinh Chu thuận tay phủi giúp: “Sao thế?”
Giang Nhứ đáp: “Nếu cậu còn vắng mặt thêm nữa, có kẻ sẽ làm loạn mất.”