Người Yêu Cũ Thứ 108

Chương 33: Chương 33




Trên đó hiện lên khung cảnh cửa hàng hôm đó tôi đã đến, trước cửa còn dán thông báo niêm phong của cảnh sát.

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì mặt gương đã hiện lên khung cảnh chỗ tôi gặp Tần Kỳ lần cuối cùng, anh ấy đang ngồi bên một đống lửa, khuôn mặt gầy trơ xương, hai má hóp lại, hốc mắt hõm sâu, thâm sì như mắt gấu trúc.

So với lần trước tôi gặp anh ấy, bây giờ trông anh ấy còn gầy hơn, chân tay khẳng khiu chỉ còn da bọc xương! Anh ấy ngồi dựa lưng vào vách tường, mắt lờ đờ, thỉnh thoảng lại đưa tay ra sau gáy gãi gãi, rồi lại ngáp dài....
Tôi kích động ứa nước mắt, sao lại ra nông nỗi này được chứ? Dáng vẻ kia rõ ràng là người nghiện mà....
Tôi nghiến răng ken két, nhào qua túm áo con yêu nữ, điên cuồng gào hét:
"Chuyện này là sao? Cô đã làm gì anh ấy?"
Con yêu nữ gạt tay tôi ra, cười khẩy đáp:
"Ta đã nói rồi, ngươi là người thứ 108, là người cuối cùng, so với 107 người kia cách chết đặc biệt hơn, phải hút máu ngươi cho đến chết..."

Nói đến đây, hai mắt nó long lên sòng sọc, gằn từng chữ quát vào mặt tôi:
"Nhưng cho đến bây giờ ngươi vẫn sống trơ trơ ra đó! Ngươi không thắc mắc là vì sao ư?"
Tôi sực nhớ ra đêm đó chính mắt trông thấy Tần Kỳ rạch máu của chính mình, trong lòng đã ngờ ngợ đoán ra đáp án, nhưng tôi vẫn cố gắng gạt nó đi không muốn tin.
Con yêu nữ phá lên cười như điên dại:
"Là Tần Kỳ! Hắn đã lấy máu của chính mình để nộp cho ta thay vì máu của ngươi!"
"Quá trình rạch ngực lấy máu ở tim rất đau đớn, nhưng hắn vẫn làm vậy đều đặn suốt mấy năm qua! Mỗi tháng vào ngày trăng tròn hắn đều nộp máu cho ta đúng hạn!"
"Đồ ngu ngốc như ngươi đã hiểu chưa? Hắn sắp không chống chịu được nữa rồi! Để vượt qua cơn đau đớn, hắn buộc phải tìm đến một thứ có thể giúp hắn quên đi cái đau!"
Tôi quỳ sụp xuống đất, gào hét như một kẻ điên.

Tôi đã hiểu rồi, Tần Kỳ im lặng chịu đau đớn thay tôi mấy năm qua, mà bây giờ tôi mới hiểu!
Thì ra đó là lý do anh ấy tìm đến ma túy.....
Anh ấy sẽ bị mệnh sát phu của tôi khắc chết thật sao....
Trong lòng tôi toàn là cảm giác tuyệt vọng, chân tê cứng không nhúc nhích nổi, tôi giữ nguyên tư thế quỳ sụp trên đất, hai tay ôm bụng, không thể làm gì khác ngoài việc van xin con yêu nữ:
"Bây giờ Tần Kỳ đang ở đâu? Cầu xin cô đưa tôi đi gặp anh ấy!"
Nó ngửa cổ lên trời cười có vẻ đắc ý lắm, rồi bất ngờ vung tay lên.

Tôi chỉ kịp cảm nhận được có một luồng gió lạnh phả vào người thì đã thấy bàn tay nó chặt vào gáy tôi, sau đó là cảm giác đau buốt lên tận não.

Tôi ngã vật xuống đất, thiếp đi lúc nào không hay.
[...]

Khi tôi tỉnh lại, đã thấy mình nằm co quắp ở một chỗ xó xỉnh nào đó.
Miệng tôi bị nhét giẻ, tay chân bị chói trặt, toàn thân đau nhức, không tài nào cử động nổi, như thể bị rút hết xương vậy.

Không khí xung quanh ẩm thấp rất khó chịu, một thứ mùi hôi hám xộc vào mũi khiến tôi không nhịn được muốn nôn ọe.
Hình như mắt tôi còn bị quấn vải che kín nữa.

Tôi chỉ có thể tuyệt vọng nằm đó, căng tai ra nghe ngóng mọi động tĩnh xung quanh.
Bên tai vang lên những tiếng động kỳ lạ, "xì xì xì", nghe như âm thanh của loài rắn vậy.

Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, chỉ vài giây sau đó, tôi cảm nhận được có cái gì đó trơn ướt nhầy nhụa đang di chuyển trên cơ thể mình! Tôi sợ đến cả người toát mồ hôi đầm đìa, không thể nhúc nhích được, cũng không thể thấy đường mà chạy, chỉ có thể ú ớ kêu cứu.
Trong lúc tôi tuyệt vọng nghĩ mình sẽ bỏ mạng ở nơi khỉ ho cò gáy này, thì tiếng "xì xì xì" đột nhiên im bặt, cái cảm giác nhầy nhụa trơn ướt trên người tôi cũng biến mất.

Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn đập thình thịch, nghe ngóng mọi động tĩnh xung quanh.

Không gian im lặng không có một tiếng động, thứ mùi hôi hám khi nãy tôi ngửi thấy lại càng bốc lên nồng nặc hơn, giống như là mùi con gì chết đang bị phân hủy vậy! Hai tay tôi đã nổi đầy gai ốc, tôi khổ sở nghĩ trong lòng, không phải chỗ này là bãi tha ma đấy chứ!
Chợt có âm thanh "soạt soạt soạt" truyền vào tai tôi.
Sau đó là tiếng bước chân người, mới đầu còn loáng thoáng không nghe rõ, nhưng càng về sau càng tiến gần tôi hơn! Tôi co rúm người, không dám thở mạnh dù chỉ một tiếng.
Tiếng bước chân vẫn đều đặn, truyền vào tai tôi càng lúc càng rõ ràng.

Người tôi đã ướt đầm mồ hôi vì sợ rồi, vậy mà tiếng bước chân vẫn không hề có dấu hiệu ngừng lại! Đến khi tôi cảm nhận được có người đang đứng cạnh nhìn chằm chằm vào mình, thì lại có tiếng thở hổn hển vang lên.
Miếng vải che mắt tôi bị tháo tuột xuống, sau đó là một bóng đen đổ rầm lên người tôi!
Quanh mũi tôi có mùi máu tươi nồng nặc bốc lên, tôi đang mang thai, ngửi thấy mùi máu tươi, không nhịn được nôn ọe.

Bỗng bên tai tôi vang lên âm thanh quen thuộc, khiến tôi ngơ ngác vài giây, không tin được mình còn có thể gặp lại anh ấy!.