Mà người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thường u mê, Bạch Khuynh Tâm vừa bắt được trọng điểm trong lời nói vừa rồi của Dương lão phu nhân: "Lão phu nhân, vừa rồi ngài nói rằng vài năm nay có không ít thần thâu và sát thủ đến thăm Dương gia?"
Dương lão phu nhân gật đầu.
Bạch Khuynh Tâm nhíu mày: "Kinh thành có Giám Thiên Kính trấn áp, bọn hạng người đạo chích hẳn là không thể hiện hình mới đúng, cuối cùng những người này có phải đền tội không?"
Trong lời nói của Dương lão phu nhân có thâm ý sâu sắc: "Giám Thiên Kính cho dù lợi hại, cũng sẽ có người khống chế."
Câu nói này làm mọi người đều phản ứng lại.
Ngụy Quân nói thẳng: "Là bệ hạ hôn quân kia sao?"
Lục Nguyên Hạo: "..."
Được rồi, kệ hắn vậy.
Dù sao lỗ tai ta dạo này bị bệnh, thường xuyên không nghe thấy người khác nói cái gì.
Dương lão phu nhân và Hầu Biên Tiên là lần đầu tiên tiếp xúc với Ngụy Quân, bị Ngụy Quân hù không nhẹ.
Dương lão phu nhân vội vàng nói: "Hẳn là không phải bệ hạ, bệ hạ hiện tại một lòng cầu trường sinh, đối với những vật ngoài thân cũng không có hứng thú, hơn nữa nội dung được nhật kí ghi lại cũng không có tính uy hϊế͙p͙ đối với bệ hạ."
"Vậy có uy hϊế͙p͙ đối với ai?" Ngụy Quân hỏi.
Dương lão phu nhân do dự một chút.
"Ngụy đại nhân nếu vẫn muốn xem nội dung của nhật kí, thì vẫn nên tự mình đi tìm đáp án đi." Dương lão phu nhân nói.
Ngụy Quân nghĩ một chút, chỉ là xem nội dung trong nhật kí thì chưa hẳn sẽ đưa tới nguy hiểm quá lớn.
Vừa nghe đến nhật ký của Dương đại soái thì đã biết đó là đồ vật trí mạng rồi, nếu như có thể nắm giữ ở trong tay, ám sát nhất định sẽ cuồn cuộn không ngừng mà đến.
Dù ngày thường có tên siêu cấp cao thủ Lục Nguyên Hạo này bảo hộ, nhưng mà buổi tối thì Lục Nguyên Hạo cũng phải về hoàng cung ngủ.
Vậy đến lúc đó sát thủ đến giết mình chẳng phải là rất tiện sao?
Vì để cho tạo điều kiện thuận lợi và lí do cho sát thủ, Ngụy Quân đã phải suy nghĩ rất nhiều.
Ngụy Quân chủ động hỏi: "Lão phu nhân, có phải lúc nửa bản nhật kí này luôn luôn ở trong tay Dương gia, thì Dương gia luôn bị người ta nhằm vào?"
Dương lão phu nhân gật gật đầu: "Đúng là như thế, mấy năm nay nhà chúng ta ngủ không ngon được."
Giọng điệu của Dương lão phu nhân có chút thổn thức.
"Vậy nếu ta mang nửa bản nhật kí này đi, Dương gia sẽ bởi vì mất đi chỗ dựa mà bị diệt cả nhà sao?" Ngụy Quân hỏi.
Nếu như vậy thì hắn sẽ không cầm.
Nhưng nếu có thể không xảy ra, vậy Ngụy Quân cảm thấy nửa bản nhật kí này nên để hắn cầm đi.
Vừa lúc loại bỏ nguy hiểm cho Dương gia.
Những câu nói này của Ngụy Quân, khiến cho những người khác giật mình.
Dương lão phu nhân nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Ngụy Quân, trêи mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Nếu không có nửa bản nhật kí này, Dương gia sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái. Cho dù Quốc sư còn hoài nghi con ta chưa chết, nhưng sau khi Trường Không ra mặt thì hắn cũng không có công khai nhằm vào Dương gia. Nhưng Ngụy đại nhân ngươi thật sự muốn lấy đi nửa bản nhật kí này? Ngươi nghe ta khuyên một câu, đây là căn nguyên của phiền toái, nước bên trong rất sâu, ngươi sẽ không kiểm soát được."
Trong lòng Ngụy Quân tự nhủ điều ta muốn chính là không kiểm soát được nha.
Rút kinh nghiệm từ người nghịch ngợm, và kiên quyết không phạm phải những điều đó.
"Lão phu nhân yên tâm, ta có nắm chắc."
Ngụy Quân cũng không nói mình nắm chắc cái gì.
Không quan trọng.
Thiên đế không cần có kế hoạch.
Chờ Trẫm chết trực tiếp ra vô song là được, cần gì kế hoạch nữa?
Đám người triều đình Đại Càn đều có kế hoạch, kết quả đối mặt với người tu hành của Trường Sinh Tông thì chẳng phải đều thấp thỏm lo lắng hay sao.
Thực lực mới là đạo lý.
Ngụy Quân nắm bắt được trọng điểm.
Sự tự tin của Ngụy Quân đã lây nhiễm sang Dương lão phu nhân.
Nhưng mà không có lây nhiễm được Bạch Khuynh Tâm.
Bạch Khuynh Tâm cầm lấy tay Ngụy Quân, vẻ mặt hơi phức tạp.
"Ngụy Quân, vì cái gì mà ngươi luôn là như thế này?"
Ngụy Quân: "? ? ?"
Ta làm sao?
"Ngươi luôn mang nguy hiểm để lại cho mình, mang sự an toàn cho người khác, ngươi chẳng lẽ không ngẫm lại, biết đâu ngươi thật sự chết thì làm sao bây giờ? Ngươi còn trẻ tuổi như vậy, ngươi còn... chưa có cưới vợ sinh con nha."
Một câu cuối cùng của Bạch Khuynh Tâm làm mục đích chính của nàng bị bại lộ.
Nhưng mà Ngụy Quân không có nghe ra.
Hắn chỉ tiêu sái cười một tiếng: "Bạch đại nhân không cần lo lắng cho ta, làm người chỉ có một lần chết, hoặc nặng như núi, hoặc nhẹ tựa lông hồng. Ta không sợ chết, chỉ sợ mình sống như một cái xác không hồn."
Nhất thời mọi người quanh đều cảm động.
Bạch Khuynh Tâm càng nhìn Ngụy Quân thì lại càng thấy giống mình khi trước.
Ý muốn bảo hộ của nàng bị kϊƈɦ phát lên.
Nếu đã Ngụy Quân kiên trì thì nàng cũng không muốn trước mặt người khác làm cho Ngụy Quân bị mất mặt.
Nhưng Bạch Khuynh Tâm đã hạ quyết tâm, từ hôm nay trở về sau, nàng phải chuyển nhà.
Chuyển đến cạnh nhà Ngụy Quân.
Ngụy lang, tuy ngươi thấy chết không sờn, nhưng mà ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.
Cả ngày lẫn đêm, tuyệt đối không để cho người ngoài làm ngươi bị thương một cọng lông.
Bạch Khuynh Tâm hạ quyết tâm.
Ngụy Quân cũng không biết Bạch Khuynh Tâm có chủ ý ác độc như vậy, nếu biết... thì hiện tại hắn cũng đánh không lại Bạch Khuynh Tâm.
Đây là một câu chuyện bi thương.
…
Một lát sau.
Ngụy Quân lấy được nhật kí của Dương đại soái.
Như Dương lão phu nhân đã nói, chỉ có nửa bản.
Nửa bản nhưng là nửa bản phần đầu.
Ngụy Quân nhìn một chút, là bị người ta xé rách
"Lão phu nhân, thuận tiện nói cho chúng ta biết nửa bản nhật kí sau ở đâu được không?"
Dương lão phu nhân lắc đầu: "Chúng ta cũng không rõ lắm, thời điểm sửa sang lại di vật con ta, cũng chỉ còn có cái nửa bản nhật kí này. Tuy nhiên, mặt trêи cũng ghi lại rất nhiều nội dung nếu truyền lưu ra ngoài thì sẽ dồn người ta vào chỗ chết."
"Có manh mối liên quan đến chiến tranh vệ quốc không?"
"Có." Dương lão phu nhân khẳng định trả lời.
Tốt lắm.
Điều này nằm trong trong phạm vi chức trách của hắn.
Bất kể Ngụy Quân xử lý nửa bản nhật kí này như thế nào thì đều hợp tình hợp lý.
Trước tiên Ngụy Quân lựa chọn đem nửa bản nhật kí của Dương đại soái này chiếm làm của riêng.
Sau đó Ngụy Quân nhờ Dương lão phu nhân một việc.
"Lão phu nhân, làm ơn hãy chắc chắn rằng tin tức nửa bản nhật kí này ở trong tay ta sẽ được truyền ra, để cho mọi người biết đến, ta đoán ngài có rất nhiều tai mắt." Ngụy Quân nói.