Nguyện Ý Cả Đời Bên Em

Chương 4: Giúp đỡ



Dương Vỹ Thành nhắm chặt mắt, cậu ta không dám cử động.

“Tớ vẫn chưa nhìn thấy gì cả. Tớ nói thật đó, tớ chưa nhìn thấy gì cả.”

Thật ra Dương Vỹ Thành vẫn chưa nhìn thấy bộ phận nhạy cảm gì cả, cậu ta chỉ nhìn thấy tà váy bị rách nên có phần hơi lo lắng không biết phải xử lý như thế nào nên mới luống cuống như vậy.

Đoàn Tiểu Hy bắt đầu lúng túng, cô không biết phải xử lý rắc rối này như thế nào nữa.

Tà váy bị rách một vũng khá to cho nên nếu di chuyển sẽ bị lộ ra ngoài ngay vả lại chân của cô đang bị thương cho nên việc di chuyển cũng trở nên rất khó khăn.

Ngay lúc này, Đoàn Tiểu Hy chỉ muốn khóc. Cô nhất định phải đến lớp học nếu không cô sẽ phải gặp rắc rối lớn.

Nhìn Đoàn Tiểu Hy lúng túng như vậy Dương Vỹ Thành có chút lo lắng. Nếu như lúc nãy không vì tai nạn do Dương Vỹ Thành gây ra thì bây giờ Đoàn Tiểu Hy đã không lâm vào tình cảnh éo le như thế này.

Không còn cách nào khác, Dương Vỹ Thành đành phải cởi chiếc áo khoác sơ mi mà mình đang mặc trên người để che chắn cho Đoàn Tiểu Hy. Cậu ta nhanh chóng choàng chiếc áo sơ mi ngang eo của cô rồi nhẹ nhàng buộc lại thật chặt.

Tất cả hành động của Dương Vỹ Thành đang làm Đoàn Tiểu Hy đều không thể lường trước được. Cô khựng người lại như một kẻ mất hồn trơ cảm xúc chỉ có thể đứng và nhìn tất cả mọi hành động của đối phương.

Dương Vỹ Thành khụy gối xuống đất, lưng xoay về phía của Đoàn Tiểu Hy nhẹ nhàng ra ám hiệu mách bảo Đoàn Tiểu Hy phải hành động theo những gì cậu ta nói.



“Mau bám vào lưng của tớ, tớ đưa cậu đến phòng y tế để xử lý vết thương.”

Đoàn Tiểu Hy có vẻ hơi lưỡng lự với hành động của Dương Vỹ Thành. Cô đưa mắt nhìn vào tấm lưng to lớn ấy với một vẻ mặt dè chừng.

Dương Vỹ Thành nhìn Đoàn Tiểu Hy rồi tiếp tục nói với dáng vẻ lo lắng:

“Nhanh lên! Cậu không muốn đến lớp học ngay bây giờ à?”

“Nhưng….”

“Không nhưng nhị gì cả, mau lên, chúng ta sắp trễ giờ học rồi!”

Đoàn Tiểu thở phào một hơi dài, cô không còn cách nào khác đành phải để cho Dương Vỹ Thành cõng mình rời đi. Cô lắt nhắt di chuyển từng bước chân đến gần người Dương Vỹ Thành, sau đó nhẹ nhàng đặt thân người của mình ngả vào lưng của cậu ta, toàn thân của cô cứng đờ như con manocanh vậy.

Ban đầu, Đoàn Tiểu Hy còn hơi ngại ngùng nên không mấy thoải mái khi tựa vào lưng của Dương Vỹ Thành. Cô cố gắng hạn chế va chạm thân thể với đối phương.

Dương Vỹ Thành cảm nhận được từng hành động của Đoàn Tiểu Hy, cậu ta vòng tay về phía sau choàng lấy chân của cô rồi sẵn sàng tư thế bắt đầu di chuyển.

“Cậu bám chặt nhé! Tớ bắt đầu di chuyển đấy!”

“Ờ!” Đoàn Tiểu Hy lắp bắp nói.



“1… 2… 3… Bắt đầu!”

Kết thúc câu, Dương Vỹ Thành sẵn sàng lấy tư thế và bắt đầu đứng dậy. Cậu ta nhấc người của Đoàn Tiểu Hy lên cao. Hành động này xảy ra một cách quá bất ngờ khiến cho Đoàn Tiểu Hy không kịp trở tay.

Toàn thân của Đoàn Tiểu Hy bám chặt vào người của Dương Vỹ Thành, đầu cô ngã vào bả vai của đối phương, hai tay đan chéo choàng lấy cổ của cậu ta chặt khừ. Cả hai tựa sát vào nhau không có bất cứ khoảng cách nào chắn ngang.

Dương Vỹ Thành di chuyển từng bước rời đi. Bóng dáng của cậu ta vập vờn trong màng nắng vàng nhạt cứ nhấp nhô liên tục, có đôi lúc thoắt ẩn rồi lại thoắt hiện, có lúc to lớn rồi bỗng nhiên hóa nhỏ bé.

Đoàn Tiểu Hy bặm chặt môi. Cô mở mắt he hé nhìn Dương Vỹ Thành đang từng bước cõng mình rời đi. Một gương mặt nam nhân vô cùng cuốn hút, nét đẹp này không một cô gái nào có thể cưỡng lại được.

Đoàn Tiểu Hy co rúm người. Cô e ấp không dám phát ra hơi thở sợ sẽ làm phiền đến Dương Vỹ Thành. Chẳng hiểu tại sao ngay thời điểm này nhịp tim của Đoàn Tiểu Hy cứ đập mạnh không ngừng. Cô không thể kiểm soát được hành động của bản thân mình nữa, mặc dù đã nhiều lần trấn an nhưng mọi thứ đều không hành động đúng với ý định của cô.

Tiếng nhịp đập phát ra từ lồng ngực của Đoàn Tiểu Hy đã vô tình làm cho Dương Vỹ Thành cảm thấy bồi hồi. Lồng ngực của cô cứ âm ỉ không ngừng giống như có một chiếc lò xo bên trong nhún nhảy liên tục.

Bất giác, Đoàn Tiểu Hy không thể chịu được nữa, cô thở phào một hơi ra bên ngoài làm cho vùng cổ của Dương Vỹ Thành mát rượi.

Dương Vỹ Thành cảm nhận được làn hơi thở mát mẻ ấy nhưng lại không nói gì cả chỉ giả vờ ho lên một tiếng:

“Ưm… hưm!”
— QUẢNG CÁO —