Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 22: Anh ngại bẩn



Cả hai lựa chọn này Ôn Ngôn đều không muốn, hay tay cô nắm chặt lấy áo khoác không thể cất nên lời.

Mục Đình Sâm mắt kiên nhẫn, vươn tay giật mạnh cái áo che trước ngực cô vứt xuống đất, ngay sau đó ném điện thoại đến trước mặt cô: “Cô tưởng là tôi đã đi rồi đúng không? Liền nôn nóng vội vã leo lên giường hắn?”

Tầm mắt Ôn Ngôn rơi xuống màn hình điện thoại, khi nhìn thấy tắm ảnh của mình và Thẩm Giới có thể khiến suy nghĩ người ta bay xa, trong nháy mắt cả người cô như đóng băng.

Cô vạn lần không ngờ đến bức ảnh tối qua sẽ bị người khác chụp lại, hơn nữa tin tức lại còn nhanh chóng lên hot search như vậy, tiêu đề vô cùng khó coi, không chỉ cô và Thảm Giới lâm vào cảnh khốn cùng, mà ngay cả Mục Đình Sâm cũng bị kéo xuống nước!

Mối quan hệ giữa cô và Mục Đình Sâm bị truyền ra công khai, nhắm thẳng vào giữa lúc quan hệ bát thường của bọn họ, ngay cả chuyện hôm đó ở ngày hội của trường cô chặn dao thay anh đều bị khui ra, nhưng lại bị người ta nghỉ ngờ mục đích Mục Đình Sâm nhận nuôi cô không trong sáng.

Tin tức này đã đặt ba người bọn họ lên đầu sóng ngọn gió, trong mắt người khác cô lại càng thêm lộ rõ vẻ hư hỏng, sa đọa.

“Xin lỗi…” Hai tay cô che trước ngực, thầm thấy tủi thẹn và những tắm hình kia đã khiến tâm trạng cô thêm phức tạp, ngoại trừ nói không nên lời, cô không biết phải bù đắp thế nào.

“Nhận lấy!” Mục Đình Sâm ra lệnh.

Cô nhắm mắt cắn răng cầm điện thoại, lúc nhận lấy điện thoại giọng của Thẩm Giới vang lên: “Tiểu Ngôn, em về nhà rồi sao? Việc tối qua anh có thể giải thích, đã làm em giận rồi sao? Tiểu Ngôn?”

Ôn Ngôn rất muốn hỏi anh ta nhưng trông thấy sắc mặt lạnh lẽo của Mục Đình Sâm, lại nuốt xuống lời định nói, trong nháy mắt sau đó di động trong tay cô bị Mục Đình Sâm giật lầy quảng mạnh vào góc tường.

Ôn Ngôn hét lên một tiếng đầy sợ hãi, cả người bị anh đẩy mạnh ngã trên giường, Mục Đình Sâm đè lên người cô, khắp người cô vây trong hơi thở của anh, cảm giác bất an và hoảng sợ lên đến đỉnh điểm, cô nức nở vừa khóc vừa cầu xin anh: “Anh đừng như vậy mà…”

“Chẳng phải cô thích như vậy sao? Tôi vừa đi đã không chờ kịp trèo lên giường thằng khác! Sớm biết con người cô như thế tôi không nên cho phép Thẩm Giới về nước thăm người thân, cũng để cho Trần Mộng Dao liên quan kia cùng cuốn gói ra nước ngoài!”

Giọng nói của anh hệt như âm thanh âm u đến từ địa ngục, không chút lưu tình kìm chặt hay tay cô đặt trên đỉnh đầu. Cô đau đến sắc mặt trắng bệch anh lại làm như không thấy.

Ôn Ngôn đang vùng vẫy thì nghe được những lời này của anh liền ngừng lại, nhìn người đàn ông trên người mình sắc mặt cô tái xanh đi.

Cô không hề nghi ngờ chút nào về việc anh sẽ thực sự sẽ ra tay tàn nhẫn với Trần Mộng Dao và Thẩm Giới, nhưng… nhưng bọn họ nào có tội tình gì. “Có phải nếu tôi cùng anh làm, anh sẽ buông tha cho bọn họ…?” Cô bỗng mở miệng, đáy mát tĩnh lặng như vũng nước đọng.

Mục Đình Sâm dừng lại động tác nhìn cô: “Cô nói cái gì?” Cô không lặp lại nữa, cô chắc chắn anh đã nghe rõ.

Bọn họ cách gần như thế, hơi thở của anh phả vào bờ môi cô nhưng giọng điệu lại lạnh lùng vô cùng: “Cô tưởng rằng tôi sẽ chạm vào thứ đã bị kẻ khác chạm qua rồi à?

Đúng thế, anh ngại bần…

Giờ khắc này, Ôn Ngôn chỉ cảm thấy trái tim đang gắng gượng của mình như bị xé nát thành từng mảnh, đến cả hơi thở cũng ngưng trọng theo.

Cô há miệng nhưng không thẻ thốt lên bát cứ âm thanh nào, sau đó chỉ thấy Mục Đình Sâm chán ghét đứng dậy rời đi: “Cô không đủ tư cách để ra điều kiện với tôi!” Cửa phòng bị một lực mạnh đóng sập lại, vang lên tiếng động rất lớn làm thân thể cô theo đó mà run lên. Lần đầu tiên sau mười năm cô cảm giác như đất trời như chao nghiêng đổ sụp.

Giọng nói tức giận của Mục Đình Sâm văng vẳng bên tai làm cho cô vừa sợ vừa căng thẳng.

Tỉnh táo lại từ trong cơn hoang mang, cô vội vàng cầm điện thoại lên muốn gọi một cuộc cho Trần Mộng Dao, thế nhưng suốt cả buổi chiều từ trong điện thoại chỉ truyền đến âm thanh báo bận hết lần này đến lần khác.

Ôn Ngôn đột nhiên hoảng sợ, lẽ nào Mục Đình Sâm đã hạ thủ bọn họ rồi ư? Không thể liên lạc với Trần Mộng Dao lòng cô nóng như thiêu đốt, ở trong phòng Mục Đình Sâm do dự hồi lâu.

Cô biết, câu hỏi kia sẽ chỉ càng khiến anh thêm tức giận nhưng cô không cách nào trơ mắt nhìn hai người bạn của mình vì mình mà xảy ra chuyện.

Đến cuối cùng, cô cắn răng đẩy cửa phòng ra: “Mục Đình Sâm…”

Khói mù lượn lờ quanh phòng, Mục Đình Sâm vẫn đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đất tiền, chỉ là lần này anh đưa lưng về phía cô. Bên trong gạt tàn thuốc đã đầy ấp những mẫu thuốc lá, đôi chút cô đơn đeo nặng lên bóng lưng anh.

“Tôi cầu xin anh… Đừng động đến bọn họ, là lỗi của tôi, tôi biết sai rồi…” Ôn Ngôn khóc lóc cầu xin anh, lần trước khiến cho Thẩm Giới ra nước ngoài chỉ là một lời cảnh cáo, nhưng chuyện lần này đã nghiêm trọng hơn rất nhiều, cô không dám tưởng tưởng ra anh sẽ dùng cách nào để xử lý bọn họ.

“Ò… Có phải vì hắn mà bát cứ chuyện gì cô cũng nguyện ý làm đúng không?” Anh quay đầu lại, giọng điệu lạnh lẽo làm người ta rét run.

Không đợi cô trả lời, anh lại tựa như tự giễu, nói: “Cô không cần lên tiếng, tôi cũng đã rõ đáp án của cô.”

Dứt lời, Mục Đình Sâm tiện tay ném một tờ giấy thỏa thuận xuống đất: “Ký nó đi, tôi có thể cân nhắc.”

Cô nhanh chóng bước tới cầm tờ giấy lên, không chút do dự ký vào, sau khi ký xong mới nhìn thấy vài dòng chữ lớn phía trên: Thỏa thuận kết hôn.

Ôn Ngôn sửng sốt, tim thoáng run lên, nhưng ngay sau đó cô liền cần thận nghĩ lại, anh vô tội bị liên lụy đến việc này, để dập tắt dư luận thì chỉ còn cách danh chính ngôn thuận mà cưới cô.

“Cút!” Mục Đình Sâm quát to một tiếng. Anh không ngờ đến cô lại ký một cách quả quyết như thế, lửa giận lại bùng lên, sợ rằng chỉ cần cô ở lại thêm một giây một phút nữa, anh sẽ không thể nào khống chế được bản thân mình…

Quả nhiên, vì gã đàn ông kia cái gì cô cũng đều nguyện ý!

Ôn Ngôn mở miệng nhưng cô chưa kịp bật ra lời đã bị Mục Đình Sâm thình lình đứng dậy đẩy cô ra ngoài, anh cũng chẳng buồn ngoái đầu đã rời đi.

Trên xe, anh cầm điện thoại lên bấm số: “Tra được chưa?”

Người bên kia đầu dây nói: “Thiếu gia, tiệc họp mặt tối hôm qua có quá nhiều người, rất khó để tra hết từng người, tạm thời bây giờ vẫn chưa tra ra được ai cả. Bề ngoài chỉ là tin đồn nhảm, nhưng thực tế thì… lại đang hướng mũi dùi vào ngài.”

Anh đã sớm dự liệu đến: “Ha, dập việc này xuống cho tôi, tra không ra thì khỏi phải tra nữa, cứ chờ “hắn” tự mình đưa đến cửa. Chỉ là để đối phó với hắn, thậm chí ngay cả Ôn Ngôn trong tim tôi cũng dám động, hắn ta sẽ tuyệt đối không tính đến nước cờ này.”

Lúc này, tài xế Trần Nặc bỗng thả chậm tốc độ xe: “Thiếu gia, tiểu thư ở phía sau" Mục Đình Sâm liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, trông thấy bóng dáng gầy gò đuổi theo sau xe, anh chỉ cảm thấy bực bội trong lòng.

Anh cúp điện thoại, hàng mày cau lại: “Mặc kệ cô ta.”

Trần Nặc đành khôi phục tốc độ chạy bình thường của xe, Ôn Ngôn thấy bóng xe dần khuất xa, mỗi giây trôi qua lại càng thêm sợ hãi. Cô đã ký thỏa thuận kết hôn rồi nhưng anh chẳng hề cho cô một cam kết nào… Anh còn chưa đồng ý tha cho Thắm Giới và Trần Mộng Dao, nếu anh thật sự ra tay, thế thì cả đời này của cô cũng không thể nào yên ồn nữa…

Đột nhiên chân vấp phải cục đá, cô mắt thăng bằng ngã mạnh xuống đất, tay và đầu gối bị mài rách trên mặt đất lởm chởm, máu chảy đỏ rực một mảnh.

Trong xe, Mục Đình Sâm thấy một màn như thế, ánh mắt anh sa sầm lạnh lùng nói: “Dừng xe!”