Nói như vậy chẳng phải là cô đã phạm một sai lầm lớn rồi hay sao, nhất thời cảm thấy vô cùng phiền
muộn.
Má Lưu vỗ đùi cô: “Thiếu gia đã không đón sinh nhật nhiều năm như vậy, gần như má cũng quên mắt! Con xem trí nhớ của má này, má nên nhắc
con sớm hơn mới phải!”
Ôn Ngôn vô lực đứng lên: “Bỏ đi, không sao, con
đi tìm anh ấy.”
Nhìn tựa như rất thoải mái, nhưng trong tim cô lại có chút sợ sệt, thậm chí còn không có cả dũng khí
để bước vào thư phòng.
Cô pha hồng trà bưng đến cửa thư phòng, giơ tay ra gõ cửa, giọng nói xen lẫn tức giận của Mục
Đình Sâm từ bên trong truyền ra: “Cú!”
Cô biết hiện giờ mình không thể lùi bước nên bắt
chấp đầy cánh cửa đi vào: “Tôi không biết hôm
nay là sinh nhật anh…”
Mục Đình Sâm tiện tay ném luôn cuốn sách trong tay xuống đất, gương mặt lạnh lùng: “Cút ra
ngoài!”
Ôn Ngôn khom lưng nhặt cuốn sách lên, lại thấy
anh nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô có dự cảm, không biết lần sau khi nào anh mới về, cô không thể để anh đi như vậy được, cô dùng giọng điệu khẩn cầu: “Mục Đình Sâm, anh muốn
tôi làm gì cũng được… giúp tôi một lần!”
Mục Đình Sâm dừng bước, tựa như đang suy tính
cái gì đó.
Sau vài giây, anh đột nhiên xoay người đi tới trước mặt cô, duỗi tay nắm cằm cô: “Thật sao? Cô vẫn
luôn hào phóng với người khác như vậy!”
Hồng trà trong tay cô rơi trên mặt đắt, ly thủy tinh vỡ thành những mảnh vụn, hồng trà nóng hổi
xuyên qua dép lê thật mỏng mà thắm vào mu bàn
chân, mặc dù đã để nguội nhưng vẫn khiến cô
cảm thấy đau đón.
“Anh không phải cũng như vậy sao? Anh luôn đối xử ôn nhu với tất cả mọi người, duy chỉ có tôi là
không.” Giọng cô có chút run rầy. “Hừ… Cô xứng sao?!” Anh cười lạnh, đầy cô ra.
Lưng cô bị đụng vào ghế, một trận đau nhức ập đến, nhịn đau có không phát ra âm thanh, hai tay chống lên bàn đứng dậy: “Phải… Tôi không xứng, nếu anh đã chán ghét tôi như vậy, thì cần gì phải bắt tôi ở bên cạnh anh chứ?! Anh nên đề tôi cút đi
thật xa và không bao giờ gặp lại tôi nữa mới phải!”
Mục Đình Sâm không nói gì, toàn thân được bao phủ bởi hơi thở lạnh lẽo, tựa như lúc nào cũng có
thể bạo phát.
Ôn Ngôn đã chuẩn bị tốt để chịu đựng, thế nhưng đúng lúc này, Lâm quản gia tiến vào thư phòng: “Tiểu thư, cô đã bỏ quên quà mà cô chuẩn bị cho
thiếu gia.”
Mục Đình Sâm nhìn chằm chằm vào hộp quà trong tay Lâm quản gia, đáy mắt lướt qua một tia cảm
xúc không rõ ràng.
Ôn Ngôn run sợ trong chốc lát, cảm kích nhìn Lâm
quản gia, lúc này cũng có chút hỗ thẹn.
Mọi người đều hy vọng cô có thể chung sống thật tốt với Mục Đình Sâm, thế nhưng ngay từ lúc bắt
đầu, đã không có khả năng rồi…
Đặt hộp quà xuống, Lâm quản gia liền ra ngoài,
còn thuận tay đóng cửa thư phòng lại.
Mục Đình Sâm thoáng bình tĩnh một chút, kéo ghé qua ngồi xuống, phiền muộn rút ra một điều thuốc lá, liếc thấy bóng dáng người trước mặt lại đem thuốc vứt trên mặt đất: “Còn chuyện gì muốn nói
sao?”
Ôn Ngôn hít sâu một hơi, không có vạch trần
chuyện hộp quà: “Những gì muốn nói tôi đã nói hét
rôi.
Bầu không khí lâm vào tĩnh mịch, cuối cùng cô vẫn
không thể giữ anh ta lại.
Sau khi Mục Đình Sâm đi, cô lặng lẽ dọn dẹp sạch sẽ thư phòng, thấy giá sách có chút loạn, cô tiện
tay liền sắp xếp lại một lượt.
Đột nhiên một tắm ảnh rơi ra từ trong một cuốn sách, cô tò mò nhặt lên xem, trong bức ảnh, cô đang nắm tay Mục Đình Sâm vào ngày cô bước
vào Mục gia năm cô tám tuổi.
Bức ảnh này cô chỉ thấy trên báo chí, nhưng lại chưa từng thấy một tắm hoàn chỉnh nào, Mục Đình
Sâm sao lại có nó? Lẽ nào… anh ta có ý giữ lại?
Cái ý niệm này nhanh chóng bị cô bác bỏ, có thể là khi đó anh chỉ thuận tay kẹp vào, để ở đâu chắc cũng quên rồi đi? Bức ảnh kẹp vào trong muộn cuốn sách rất cũ, cũng không biết anh ấy thích đọc thể loại nào, anh nhất định là rất nhiều năm rồi
chưa có lật ra xem.
Lại một đêm mất ngủ, sau khi Mục Đình Sâm ra khỏi nhà liền trực tiếp tới quán bar “Sắc Dạ”, Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp theo sau, gọi mấy em
gái tiếp rượu đến góp vui.
Trên kệ bày đầy các loại rượu đất tiền, Kính Thiếu Khanh là người chịu chơi nhất ở đây và cũng là kẻ “ăn chơi trác tán” điển hình nhất trong ba người, cậu ta đã trở thành khách quen của nơi này, máy em gái bồi rượu rất thích nằm trong vòng tay anh,
anh cũng không chê phiền mà thu lại hết.
Gần đây tâm trạng Lâm Táp không tốt, đem rượu đổi thành nước hoa quả: “Tôi không uống, gần đây dạ dày không tốt, các cậu uống đi, tôi sẽ không
tiếp đâu.”
Kính Thiếu Khanh không chút lưu tình mà trêu chọc anh: “Dạ dày của cậu chỉ thích hợp ăn cơm
dẻo (làm trai bao) thôi!” Lâm Táp tức giận liếc anh một cái: “Bổn thiếu gia
không thiếu tiền, cũng chẳng thèm khát gì cái
miếng cơm dẻo đói”
Mục Đình Sâm trầm mặc uống rượu, cả người tản ra hơi thở “người lạ chớ lại gần”, gương mặt tuần tú dưới ánh đèn mập mờ của quán bar hiện lên những đường nét hoàn mỹ, bị sương lạnh bao vây khiến cho mấy em gái tiếp rượu không dám lại
gần.
Thấy bộ dạng anh khó coi như vậy, Kính Thiếu Khanh nửa đùa nửa giõn nói: “Đình Sâm, lại cãi nhau với cô vợ nhỏ kia của cậu à? Nữ nhân là để cưng chiều, dỗ dành, sao cậu lại không hiểu chứ? Hôm nay là sinh nhật cậu, sao cô ấy lại gây sự với
cậu? Hai người làm sao vậy?”
Mục Đình Sâm không lên tiếng, nhác điện thoại lên gọi.
Sau nửa giờ, có một người phụ nữ xinh đẹp nóng bỏng hấp tấp chạy vào bar, ngồi xuống bên cạnh Mục Đình Sâm, bộ ngực đầy đặn dựa vào cánh
tay anh: “Anh Đình Sâm, người ta còn tưởng hôm
nay anh sẽ không tìm người ta co”
Mục Đình Sâm duỗi tay ôm cô ta vào lòng: “Bồi tôi
uống rượu.”
Lâm Táp và Kính Thiếu Khanh thức thời ngậm
miệng lại, không nhắc tới Ôn Ngôn nữa.
Không bao lâu, đáy mắt Mục Đình Sâm đã có chút ngà ngà, Khương Nghiêm Nghiêm đứng lên vào toilet, nhận điện thoại: “Con đang ở bar cùng anh
Đình Sâm, tối nay có thể sẽ không về…”
Lúc nói chuyện, cô bôi thêm hai vệt ửng đỏ trên gò má, thấy bản thân trong gương xinh đẹp động lòng người, tràn đầy tự tin, chỉ cần anh say, cô sẽ có cơ
hội…
Bên kia điện thoại, Trần Hàm trầm mặc vài giây, nói: “Nhanh chóng mang thai con của Mục Đình
Sâm, như vậy Khương gia mới được cứu.”
Khương Nghiên Nghiên tự tin chẹp miệng: “Mẹ,
con biết người thương xót con, đời này mẹ cũng
chỉ có mỗi đứa con gái là con, con nhỏ Ôn Ngôn đó, còn không bằng một con chó! Mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ leo lên được vị trí đó, trở thành
vợ của Mục Đình Sâm!”
Thanh âm Trần Hàm có chút lạnh nhạt, không nói gì nữa: “Mẹ mệt rồi, đi ngủ trước đây.” Nói xong
lập tức ngắt điện thoại.
Khương Nghiên Nghiên chưa từng thấy bà lạnh nhạt với mình như vậy, trong thâm tâm có chút không thoải mái, nhưng nhớ tới việc Mục Đình Sâm vẫn còn đang đợi, cô liền dặm lại lớp trang
điểm, xoay người về chỗ ghé dài.
Trình độ khuấy động bầu không khí của Kính Thiếu Khanh là đứng hàng đầu, anh cầm mierophone lên hô: “Đêm nay Mục thiếu của chúng
ta bao trọn nơi đây!”
Sau đó, hội trường nhón nháo đến cực điểm, tất cả mọi người đều biết hôm nay là sinh nhật của Mục Đình Sâm, nhưng anh lại làm như không để ý…
Khi Lâm quản gia lấy món quà ra, trong lòng Mục Đình Sâm rất rõ ràng, món quà đó căn bản không phải là do cô chuẩn bị, chỉ là lười vạch trần mà thôi.
Tâm tình đê mê của Mục Đình Sâm không hề phù hợp với bầu không khí sục sôi trong quán bar, thẳng đến mười hai giờ đêm, anh vẫn không có ý định rời đi, những chai rượu vừa mới uống xong bị
đập thành những mảnh vụn gần đó.
Khương Nghiên Nghiên có chút sót ruột, lập tức khom lưng mập mờ nói bên tai anh: “Anh Đình Sâm… chúng ta đi nghỉ ngơi đi? Anh uống nhiều