Ôn Ngôn không hề biết có một đôi mắt đang nhìn cô, xung quanh đều là âm thanh tâng bốc, cô nghe mà tai sắp chai rồi. Nửa buổi diễn sau, là váy cưới. Cô tăng thêm hai mươi phần tinh thần, chờ đợi tác phẩm của mình xuất hiện, dù chế tác thành phẩm cô không tham gia, nhưng
cô mới là “mẹ ruột”.
Sau đó từng giây từng phút trôi qua, buổi diễn gần đến phút cuối, cô cũng bắt đầu nghi ngờ. Tác phẩm của cô chốt cuối không có khả năng lắm nhỉ? Dù sao cô không phải là người của công ty Mục Đình Sâm, nếu không phải là chốt
cuối vậy thì Mục Đình Sâm giỡn với cô sao?
Đột nhiên âm nhạc từ vô cùng có tiết tấu trở thành uyễển chuyển du dương, mẫu tây thân hình cao chuẩn mặc váy cười từ từ bước lên
sân khấu chữ T. Cô nín thở, đó chính là tác
phẩm của cô… thật sự dùng để chốt cuối!
Váy cưới là mẫu váy dài, đến gót chân. Không có tà váy dài kéo gót, khung váy không quá khoa trương, cô trước nay ăn mặc bảo thủ, đối với váy cưới cũng không thể thiết kế lộ quá nhiều, vì vậy trước ngực váy dùng nguyên tố váy sườn xám của phong cách trung quốc, vì để cân bằng vẻ đẹp của ren trắng trong lòng nữ giới thì có phối hợp bao tay và khăn trùm đầu ren trắng, cũng không dùng quá nhiều đá quý trang sức rườm rà, đa phần dùng đường thêu tỉnh xảo, chỉ có chỗ được thêu thì mới thêm đá
quý.
Cô từng cho rằng lúc cô vẽ bản phác thảo biểu đạt ý quá súc tích, không ngờ lại được Mục
Đình Sâm nhìn trúng.
Buổồi diễn kết thúc, có người lục đục đi ra khỏi
hội trường. Lúc Ôn Ngôn đứng dậy thì nhìn
thấy Khương Nghiên Nghiên nói cười với Mục Đình Sâm đã đánh tan ý nghĩ gọi anh cùng đi,
tự mình đi ra khỏi hội trường.
Lúc đứng ngoài đường bắt xe, xe của Mục Đình Sâm đột nhiên dừng lại trước mắt cô, xác nhận Khương Nghiên Nghiên không có ở trên
xe, cô mới đầy cửa xe ra mà ngồi vào.
Cô không hỏi tại sao Khương Nghiên Nghiên không đi cùng anh. Nơi công cộng anh giữ hình tượng hơn ai hết, tất nhiên là muốn phu nhân “chính hiệu” như cô cùng tới cùng về, còn sau khi rời khỏi tắm mắt của mọi người, anh muốn làm gì, người khác cũng nhìn không thấy, quản
không được.
Trên đường, Trần Nặc hỏi: “Thiếu gia, đi đâu
Mục Đình Sâm không trả lời ngay, giống như
đang suy nghĩ.
Ôn Ngôn dạ dày có mơ hồ đau, bây giờ đã là tám giờ hơn, còn chưa ăn gì, dạ dày của cô bắt
đầu kháng nghị.
Sau một lúc, anh mở miệng: “Đi nhà hàng Bạch
Thủy Loan.”
Trần Nặc đáp một tiếng, khẽ tăng tốc. Nhà hàng Bạch Thủy Loan là nơi tụ tập của nhà giàu dùng bữa, chỉ có món trung, mùi vị sánh
được với danh tiếng và giá cả.
Mục Đình Sâm lúc dùng bữa thích yên lặng. Lúc tới nhà hàng Bạch Thủy Loan trực tiếp vào phòng bao tốt nhất. Lúc gọi món, anh đưa thực đơn qua cho cô, ngữ điệu dịu dàng, trong mắt có ý cười, ngay cả Ôn Ngôn cũng không nhìn
ra bất thường: “Ngôn Ngôn, em gọi đi.”
Nữ phục vụ trẻ tuổi tràn đầy hâm mộ, chu đáo mà giới thiệu: “Mục phu nhân, trang đầu tiên là món ăn mới của nhà hàng chúng tôi, có muốn
thử một chút không ạ?”
Ôn Ngôn không quen lắm sự dịu dàng đột ngột của anh, chính vì anh giả vờ cô mới càng thêm khó chịu, hoàn toàn không muốn gọi món, liền
gọi bừa mấy món: “Được rồi.”
Đợi phục vụ ra ngoài, anh hồi phục lại sự lạnh lùng thường ngày, giống như lúc nãy gọi cô là
Ngôn Ngôn không phải anh vậy.
Không lâu sau thì món ăn được liên tục đem lên. Trần Nặc đứng ở bên ngoài phòng bao đột nhiên đẩy cửa ra hỏi: “Thiếu gia, Trần tiên sinh
của “Hồng Vinh” muốn gặp cậu.”
Mục Đình Sâm nhàn nhạt ừ một tiến, rất nhanh
Trần Trung đưa theo Trần Mộng Dao đi vào phòng bao, trong tay Trần Trung cầm một ly rượu: “Mục tiên sinh, không ngờ lại được gặp ở
đây, vinh hạnh.”
Trần Mộng Dao lúc nhìn thấy Ôn Ngôn thì lè lưỡi với cô nhưng lại không thể không ngoan ngoãn mà đứng bên cạnh Trần Trung làm con
gái ngoan.
Khóe môi Ôn Ngôn cong lên, cũng lè lưỡi. Một màn này bị Mục Đình Sâm thu hết vào mắt, tầm
nhìn của anh cũng mãi không rời khỏi mặt cô.
Trần Mộng Dao đột nhiên ra hiệu cho Ôn Ngôn. Ôn Ngôn phản ứng lại rót cho Mục Đình Sâm
nửa ly rượu.
Mục Đình Sâm nâng ly với Trần Trung, nhấp
một ngụm, hơi mở miệng định chào hỏi.
Trần Trung cũng không nán lại lâu: “Vậy thì
không làm phiền Mục tiên sinh dùng bữa nữa.”
Mục Đình Sâm hơi mím môi giống như mỉm cười, nhưng chỉ có Ôn Ngôn biết, anh căn bản
không cười.
Sau khi Trần Mộng Dao đi ra, tin nhắn điện thoại của Ôn Ngôn chưa từng dừng lại, lúc hai người đang nói chuyện hăng say, Mục Đình
Sâm lại nói: “Ăn cho đàng hoàng.”
Cô nhanh chóng gửi cho Trần Mộng Dao một biểu tượng im lặng, sau đó cất điện thoại đi, cầm đũa lên ngoan ngoãn ăn cơm. Động tác liền mạch, không lề mề, giống như lúc nhỏ đang ăn cơm mà chơi đồ chơi liền bị anh mắng
vậy.
Nhìn thấy phản ứng của cô, anh nhất thời có
chút thất thần… Hồi ức mấy năm đó cùng cô
hình như không chỉ có hận.
Phát giác thấy ánh mắt của anh, cô có chút cần
trọng: “Sao vậy?” Anh thu lại ánh mắt, rót cho cô một ly rượu.
Cô có chút kinh ngạc, anh chưa bao giờ uống
rượu với cô. Do dự hai giây, cô vẫn là chạm ly với anh.
Lúc cô uống rượu, Mục Đình Sâm đột nhiên
hỏi: “Cô biết hôm nay là ngày gì không?”
Có vết xe đổ mà trước đây không nhớ sinh nhật anh, trong đầu cô liều mạng nhớ lại, rất
nhanh có đáp án: “Ngày kỉ niệm kết hôn?” Lúc nói ra đáp án, cô có chút nghi ngờ, Mục
Đình Sâm sao lại nhắc cái này với cô? Giữa vợ chồng ân ái mới bàn luận cái này, cô căn bản chưa nghĩ qua. Cô vô cùng nghi ngờ là vì ăn cơm ở bên ngoài nên anh mới cố gắng kìm chế
không tỏ sắc mặt với cô.
Anh giống như rất hài lòng với đáp án của cô,
lại rót một ly nữa cho cô.
Ôn Ngôn tự biết tửu lượng không tốt, không dám uống nhiều, sợ say rượu càn quấy khiến anh mắt hứng, nhưng lại không dám không uống, sau khi cân nhắc, cô lại uống cạn lần
nưa.
Kết thúc bữa cơm, tầm nhìn của cô mơ hồ, ý thức cũng không tỉnh táo lắm, gò má đỏ bừng
như quả chín khiến người ta muốn hái.
Tửu lượng của Mục Đình Sâm đã được “tôi
luyện” nên đương nhiên không có chút say nào, gọi phục vụ tới thanh toán.
Phục vụ lịch sự nói: “Biết hôm nay ngài đến,
ông chủ chúng tôi nói là miễn đơn ạ.”
Anh mỉm cười: “Chuyển lời lại với Phong thiếu lần sau tôi mời.” Nhà hàng Bạch Thủy Loan này là Kính Thiếu Phong mở cho vui, mấy năm nay anh quen mùi vị ở đây, cũng là khách quen ở
đây.
Thấy Ôn Ngôn đứng dậy chao đảo, anh tiến lên
ôm cô vào lòng: “Đi thôi.”
Rượu vào lớn gan, Ôn Ngôn như đã quên người đàn ông trước mặt là ai, nhấc tay vỗ lên mặt anh: “Đỡ tôi tốt một chút! Ngã thì anh đền
đấy!”
Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Mục Đình
Sâm xuất hiện thần sắc phức tạp khó đoán. Đây mới là tính cách thực của cô?
Anh “nhìn tức nuốt tiếng” mà đưa cô lên xe, mùa đông mà cô cứ đòi mở cửa số xe, anh thử đóng lại máy lần thì cô bộ dạng nghiêm túc mà nói với anh: “Tôi say xe anh có biết không? Mỗi lần tôi đều nhịn, nhịn đấy… Tôi không muốn