Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 65: Ma quỷ, đền tiền đi!



Editor: Nguyetmai

Quần áo của Sargeras rách nát cũng thôi đi, vấn đề cả người hắn cũng cháy hừng hực, dung nham đỏ chảy ra từng những rãnh nhỏ trên người, nhiệt độ xung quanh bỗng chốc cao hơn gấp mấy lần.

McGonagall thấy Sargeras có phản ứng mạnh như vậy thì khá kinh ngạc, nếu đổi lại là kẻ ăn bánh kẹp Thiểm Tây là quỷ Succubus thì… gã không dám tưởng tượng tiếp cảnh tượng sau đó nữa, chỉ thầm nghĩ nên viết thêm lời nhắc nhở trên thực đơn mới được.

May mà quần áo của Sargeras được làm từ chất liệu vô cùng đặc biệt, tuy cơ thể bốc cháy, nhưng lại không hề xảy ra tình cảnh lúng túng khi quần áo và áo choàng bị thiêu rụi.

Không chỉ có McGonagall sửng sốt, hai khách hàng vừa mở cửa đi vào cũng giật nảy mình, tuy hương thịt thơm phức kia làm cho họ phải nuốt nước bọt, nhưng nhìn thấy ma quỷ dung nham có vẻ đang ở trạng thái tức giận kia, họ bèn lặng lẽ đóng cửa, ra khỏi nhà hàng.

"Ông chủ McGonagall đã làm gì tên ma quỷ dung nham đó vậy? Sao tự nhiên hắn lại tiến vào trạng thái chiến đấu rồi?" Hai người khách kia đi được vài bước, nhớ đến mùi thơm hấp dẫn kia lại không đành lòng ra về, vừa lo lắng vừa kinh ngạc.

Ma quỷ dung nham là loại có sức chiến đấu mạnh nhất trong tộc quỷ, sức phá hoại siêu mạnh, ném bừa vài quả cầu lửa cũng đủ thiêu rụi một ngôi nhà rồi.

McGonagall vốn ôn hòa dễ gần, không biết sao lại chọc phải tên ma quỷ dung nham đó, nếu tên này bất chấp tất cả nổi điên lên, có khi sẽ san bằng cả nhà hàng thành bình địa mất.

Nếu ông chủ nhà hàng dũng mãnh thiện chiến, hoặc có thế lực lớn chống lưng, may ra mới không phải lo có người đến gây sự.

Nhưng nhà hàng McGonagall & Amy chỉ có hai cha con, hoàn toàn không cùng đẳng cấp sức mạnh với tên ma quỷ đang ở trong trạng thái chiến đấu kia. Hai người không khỏi lo lắng, liệu sau này họ có còn được ăn những món ngon như cơm chiên Dương Châu nữa không, hôm nay còn định đến sớm để ăn món mới nữa.

Khách trong nhà hàng thấy Sargeras ăn bánh kẹp Thiểm Tây xong mới biến thành như vậy, chính họ ăn xong cũng thấy máu toàn thân sôi trào, nhưng tác dụng không quá lớn, thậm chí còn thoải mái nữa là khác.

Không ngờ, tộc quỷ ăn món này vào lại có phản ứng lớn như vậy, chuyển thẳng sang trạng thái chiến đấu, không biết ông chủ đã bỏ thuốc gì vào trong món bánh kẹp này.

Sargeras lùi về sau vài bước, tránh để lửa trên người mình thiêu cháy bàn, máu trong người và dung nham trên cơ thể đều đang chảy với tốc độc cực nhanh, cảm giác bị kìm kẹp đã lâu không được đột phá dần được nới lỏng, khiến tim của hắn đập nhanh thình thịch.

Hơn năm mươi năm trước, khi phát hiện sức mạnh không thể tiến bộ thêm chút nào nữa, dù đã thử qua vô số phương pháp, đi qua hơn nửa đại lục, hắn vẫn không tìm được cách đột phá nào.

Ấy vậy mà, giờ đây, chỉ mới ăn một miếng bánh kẹp Thiểm Tây, máu huyết trong cơ thể đã sôi trào, thậm chí cảm giác như sắp được giới hạn đột phá, cả người như bùng lên một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt.

Hắn nghĩ, chỉ cần tiếp tục ăn, những đốm lửa kia sẽ lớn dần lên, hắn có thể tắm lửa trùng sinh, đột phá sự kìm hãm bấy lâu, trở thành ma quỷ dung nham đầu tiên bứt phá được giới hạn của bản thân trong hàng trăm năm qua.

Đến lúc đó, hắn đã có thể bắt tay thực hiện kế hoạch đã nhem nhóm trong lòng từ năm mươi năm trước, vật ở dưới hồ thánh cũng có hội xuất hiện lần nữa. Nghĩ vậy, nét mặt của hắn có chút kích động.

"Cha ơi, ghế của chúng ta bị cháy mất rồi." Trong lúc mọi người đang nín thở nhìn Sargeras, muốn xem hắn có thay đổi gì khác thường hay không, Amy chợt chỉ vào đống than trên sàn nhà, rồi ngước mắt nhìn Sargeras, vẻ mặt nghiêm nghị, "Chú Đầu Trọc, đền tiền đi! Tuy chú là ma quỷ, nhưng cháu cũng hung dữ lắm đấy! Phỏng lửa thiêu chú bây giờ."

"Meo!" Vịt Con Xấu Xí nằm trong lòng Amy cũng xù lông theo, kêu một tiếng về phía Sargeras, dù tiếng kêu có vẻ yếu ớt, không có chút tính uy hiếp nào.

Sargeras đang đám chìm trong niềm vui đột phá được giới hạn tức thì sửng sốt, cúi xuống nhìn chiếc ghế đã bị cháy thành than, lúng túng xoa cái đầu trọc của mình.

Nhưng tâm trạng của hắn bây giờ rất tốt, tất nhiên sẽ không để bụng chuyện bồi thường một chiếc ghế. Hắn thu lại lửa trên người mình, nhiệt độ xung quanh liền hạ xuống không ít, nhưng các rãnh dung nham trên người vẫn không biến mất, thấp thoáng dòng dung nham đỏ vàng đang chầm chậm chuyển động, hắn xua tay: "Tôi đền mà, nhưng ông chủ, cho tôi thêm mười cái bánh kẹp Thiểm Tây nữa nhé."

"Hừm, là chú nói đấy nhé." Amy gật đầu, ánh mắt mang ý cảnh cáo.

"Cô chủ nhỏ, tính tiền." Lúc này, người đàn ông mắt híp đặt túi đựng bánh kẹp trong tay xuống, hài lòng đứng dậy, vừa lấy túi tiền vừa nói với Amy. Sáng sớm được ăn một chiếc bánh kẹp chất lượng thế này, toàn thân thư thái, tinh thần sảng khoái, đúng thật dễ chịu quá đi mất.

"Một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây, 3 đồng vàng." Amy gật đầu nói.

"3 đồng vàng." Người đàn ông mắt híp lấy 3 đồng vàng trong túi ra đặt vào tay cô nhóc, sau đó chào hỏi McGonagall, lách người tránh xa Sargeras một chút rồi rời khỏi nhà hàng.

"Ông… ông chủ, một chiếc bánh này chỗ các người bán tận 3 đồng vàng á? Vậy còn cái ghế này tôi phải đền bao nhiêu tiền?" Sargeras trừng to mắt nhìn McGonagall, bất giác đưa tay sờ túi tiền của mình. Bánh kẹp có thể nới lỏng sự kìm hãm trong cơ thể hắn dù có giá 3 đồng vàng cũng không hề đắt, nhưng trong túi hắn bây giờ chỉ còn mười mấy đồng vàng, nếu phải đền tiền cái ghế kia, chắc chắn không ăn nổi mười cái rồi.

Khách trong nhà hàng cũng nhìn qua, tò mò muốn biết một chiếc ghế như vậy phải đền bao nhiêu tiền. Không gian nhà hàng tạo cảm giác rất dễ chịu, bàn ghế có phong cách đơn giản nhưng không tầm thường, mang phong cách tối giản độc đáo.

"Đúng vậy, bánh kẹp Thiểm Tây có giá 3 đồng vàng một chiếc." McGonagall mỉm cười gật đầu, nhìn lướt qua đống than trên mặt đất, thầm hỏi trong đầu: "Hệ thống, bán lẻ một chiếc ghế này bao nhiêu tiền?"

"Một chiếc ghế đồng bộ nhà hàng, 10 đồng vàng." Hệ thống ung dung đáp.

"10 đồng vàng? Cậu xem người ta là mỏ vàng hả?" Gã bĩu môi, ghế của nhà hàng có kiểu dáng đơn giản hào phóng, nhưng lấy giá 10 đồng vàng thì hơi đắt đấy.

"Tất cả bàn ghế trong nhà hàng đều được làm từ cùng một gốc cây cổ thụ trăm năm sâu trong Rừng Gió, vòng tuổi của cây vô cùng đều đặn, tạo cảm giác hòa hợp và dễ chịu. Bây giờ số lượng ghế đồng bộ chỉ còn lại năm cái, muốn mua phải nhanh tay lên." Hệ thống bình tĩnh đáp.

"Cậu lấy suối thánh của tộc tiên để trồng lúa, lấy cổ thụ mấy trăm năm của người ta đi làm bàn ghế, không sợ ngày nào đó người của tộc tiên tìm đến tận cửa chém chết tôi à?" McGonagall thật sự cạn lời.

Nhưng không thể phủ nhận, hệ thống đã bỏ không ít công sức để nâng cấp phong cách nhà hàng, cả thành Chaos này chắc chỉ có mỗi nhà hàng gã dám dùng cổ thụ trong Rừng Gió để làm bàn ghế.

"Mọi thao tác khai thác của hệ thống đều nằm trong phạm vi an toàn, không có nguy cơ bị phát hiện, mong ký chủ đừng tự ý đánh giá thấp năng lực của bản hệ thống." Hệ thống hơi căm tức nói.

"Cái ghế này phải đền 10 đồng vàng." McGonagall không để ý đến hệ thống nữa, mỉm cười nhìn Sargeras.

"13 đồng vàng á!" Hắn cúi đầu nhìn số đồng vàng trong tay mình.

"Chú Đầu Trọc, vừa đủ 13 đồng vàng luôn này." Amy nhón chân lên xem rồi gật đầu nói.
— QUẢNG CÁO —