Quả nhiên, thứ đánh thức em khỏi cơn mê. Không phải là lý trí, cũng không phải là đồng hồ báo thức. Mà chính là quản lý..
Ban đầu nghe thấy tiếng ngoài cửa còn không tin đâu. Nhưng khi cánh cửa kia mở tung ra, và cái sát khí đùng đùng như sấm sét rạch ngang trời kia. Thì em tin đâu không phải là mơ, tất cả đều là thật.
Bởi người giới thiệu cho em căn nhà này, đích thị là quản lý. Đương nhiên quản lý phải biết địa chỉ. Giá nhà còn rẻ, đương nhiên phải có quan hệ với chủ nhà.
Bị dọa cho tỉnh hẳn ra. Em như trở thành con nô tì cho bọn quản lý cầm tiền hăm dọa cho hai từ là y như rằng sẽ ngoan ngoãn vẫy đuôi phây phẩy ngay.
Quản lý tức giận, hai hàng lông mày như thể sắp dính thành một hàng. Đuôi mắt sắc lên trông chả khác mấy thím hay buôn lê ba phải trên truyền hình. Hai tay chống hông, lên giọng trĩ trích: “Cắt lương.”
Mếu máo, miệng liên thì xin lỗi quản lý. Mặc dù đến cả chính em, em còn chả biết mình đã phạm phải lỗi gì.
Được lúc thì đằng sau lại có bóng người xuất hiện. Là bóng dáng mà em cứ nghĩ rằng đó là người em đang hy vọng sẽ xuất hiện. Nhưng hy vọng khi nào cũng dập tắt mỗi khi ta trông chờ vào nó nhất.
Băng Băng trở về nhà sau chuyến đi đầy vất vả, thấy kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu là quản lý và em đây. Cô ả liền dở giọng nói móc vài câu: “Không ngờ chị gái ruột của bà chủ lại có ngày hôm nay. Chị thì nghèo kiếp xác, em thì giàu không kịp tiêu. Rốt cuộc chị đang giả vờ hay thực sự đang thiếu tiền thế?”
Nghe bạn cùng phòng khen, em thẳng thừng phớt lờ. Không một từ lọt vào tai. Cảm xúc sợ bị trừ lương ban nãy như bay theo làn khói được phả ra từ điếu thuốc vừa được châm lửa của quản lý.
Nghiêm túc nói chuyện. Em cũng chỉnh tề lạ trang phục đang mặc, từ từ tiến tới tủ đồ chọn đại một bộ đồ bình thường để chuẩn bị đi làm. Quản lý và Băng Băng đứng giữa phòng, không vội nhìn nhau. Còn thản nhiên đi tới đi lui chọn đại một chỗ để ngồi nói chuyện.
Băng Băng tiến tới rót một cốc nước lạnh uống trước. Còn khách như quản lý đây thì kệ.
Có ghế, có bàn, cuối cùng quản lý lại chọn giường em làm chỗ để ngồi kể chuyện.
“Đang yên đang lành, không không tự dưng quản lý lại tới nhà nhân viên của mình ngay trong giờ làm là có mục đích gì?”
Quần áo ngủ được cởi bỏ ra hết, để lộ làn da trắng sữa nuột nà. Chưa được bao lâu đã được một bộ quần áo mới che kín, ánh mắt kì thị của em khẽ đâm chọc vào đôi mắt biến thái của quản lý.
“Ờm thì phải có việc mới tới đây chứ.”- Chả biết cố tình hay cố ý, em vừa nghe tới hai chữ ‘có việc’ nên quản lý mới tới tận đây gặp em. Chưa kịp thấm chữ vào đầu, đã thấy mục đích tới đây là rất bất khả thi.
Vội nói luôn chả khác nào đang tự nhảy vào họng quản lý. Không nể mặt cấp trên cấp dưới, cùng một tông giọng nói chuyện với Băng Băng: “Chuyện gì?”- Lâu lâu bị nhân viên bật lại, quản lý như giả ngu, lờ ngay chuyện nhảy họng mà ngoan ngoãn trả lời em.
“Về việc sắm sửa lại đồng phục của quán.”
Nhớ lại kí ức kinh khủng năm đó, em càng hãi hùng hơn về vụ mặc váy nữ hầu. Còn bị em trai Phong Đông bắt gặp, cấm rời khỏi dinh thự, còn ra lệnh cho em mặc nguyên bộ đồ nữ hầu đáng chết đó nguyên tháng. Vì tội dám tự ý rời khỏi tầm mắt cậu quá một tuần trời.
Không muốn chuyện quá khứ lặp lại một lần nữa. Em ngay lập tức bật công tắc giả câm giả điếc, thay đồ xong liền kéo Băng Băng đi ra ngoài.
Quản lý lại sực nhớ ra cái thái độ bật lại quản lý ngay trước mặt thường dân như Băng Băng đây. Cũng vội vã chạy theo ới lại để moi móc lại chuyện bật lại cấp trên vừa rồi
..
Giờ này tối qua vừa gặp lại quản lý cũ của quán bar từng làm. Sáng sớm, sau ca làm lại vô tình gặp Băng Băng.
Mọi thứ tưởng chừng như vô tình. Đúng là vô tình, chỉ vô tình lần đầu. Còn lần hai, là cố tình. Lần gặp thứ ba này lại có cả hai người này. Đây gọi là sự sắp đặt có kế hoạch.
..
Băng Băng ngồi sau cạnh em, quản lý ngồi trước cầm vô lăng, bên cạnh ghế phụ. Là Vô Phanh. Đúng thế. Tất cả đều có chủ đích riêng, nhưng đây là lần đầu tiên lòng em lại cảm thấy phấn khích như muốn nhảy nhót tưng bừng. Bởi em đã gặp được Vô Phanh sau một năm dài lê thê, buồn tẻ.
Đôi mắt chẳng mấy chốc lại sáng rực lên, khóe miệng cũng khó mà trở lại được bình thường. Cứ hở đưa mắt nhìn cậu, môi lại không tự chủ được mà tự khắc cong lên hạnh phúc trong lòng nở thành hoa từ khi nào.
Khiến hai con người độc thân, còn là người ngoài cuộc như quản lý biến thái, và Băng Băng đây cũng có thể dễ dàng nhận ra được sự khác biệt của em. Trái ngược với họ, Vô Phanh lại rất ngốc trong mấy chuyện tình cảm.
Lên xe chưa được bao lâu, câu mở đầu cho cuộc trò chuyện lại là hỏi thăm sức khỏe của em.
Trong lòng em khi đó chỉ muốn nổ tung vì hạnh phúc. Cơ mà cơ miệng lại thẳng thừng bác bỏ, mặt lạnh, gằn giọng ra lệnh: “Đừng nhiều lời, nói chuyện chính ngay đi!”
Cùng giây phút đó, tâm trí quản lý và Băng Băng đều có chung một suy nghĩ: ‘Nghiện người ta gần chết, còn bày đặt ra vẻ thanh cao.’
Vô Phanh nhận lại được những lời chẳng bao giờ là khấm khá lên phần nào của em. Khi nào, lúc nào cũng cáu kỉnh khó chiều. Thành ra cũng quen. Cười hì thành tiếng, cậu nhanh chóng triển khai kế hoạch tác chiến cho cuộc cá cược sắp tới.
Giọng điệu nói chuyện cũng kiên định hơn vừa nãy rất nhiều. Chậm rãi rút từ trong túi áo ra ba tấm ảnh. Đưa truyền sang cho từng người coi. Đến lượt em, ba tấm ảnh đó đều là những gương mặt quen thuộc.
Còn là người quen của em.
Chợt nhớ ra lời Băng Băng nói khi sáng. Rằng em gái song sinh Lâm Bạch sẽ có một cuộc cá cược với ông trùm.
Đúng thế, ba tấm ảnh đang nằm trong tay em đây là ảnh của ‘ông trùm’ đó. Quay tấm ảnh lại có ghi chú từ người này.
‘Họ Cẩm. Con trai thứ. Hiện đang là ông trùm xã hội đen mới được cập nhật’
Không cần phải kể thêm, ông trùm đó là chú hai em. Mà giờ đã cắt đứt liên lạc, cũng không thể tự nhận là chú em được nữa. Cơ mà vấn đề ở đây là tại sao ông trùm lại muốn cá cược với bà chủ sòng bạc cơ chứ?!