Sau khi đến bệnh viện kiểm tra tổng quát về sức khỏe của Lâm Bạch. Em mới biết cô đã uống thuốc chống trầm cảm, nhưng may thay mọi thứ vẫn chưa dẫn tới mức quá nguy hiểm. Cô chỉ mới sử dụng loại thuốc này nên không ảnh hưởng tới tính mạng.
Tác dụng phụ khi Lâm Bạch uống thứ thuốc đó, đã làm Cẩm Hương Lộc thoáng chốc bị mất kiểm soát. Tính cách cọc cằn vốn có của một đại tiểu thư hiện rõ.
Khi ra ngoài Lâm Bạch che chắn kín mít bao nhiêu. Cẩm Hương Lộc lại theo ý em gái song sinh, không để lộ danh tính song sinh của cả hai. Đưa cô tới viện, biết được tình hình đã ổn hơn. Em liền lập tức rời đi, không chần chừ một giây phút quý giá nào thêm nữa.
Cẩm Hương Lộc dần mất tích theo sự kiện khó quên đó. Đến cả Lâm Bạch hay đi theo dõi chị gái cũng chả rõ tung tích của em. Cơ mà vẫn còn một người biết được mọi lối đi, hướng rẻ của em. Vô Phanh.
Hương Lộc rời khỏi bệnh viện, để lại chiếc ô tô mà Lâm Bạch làm ra mua được nó. Em đi trộm xe từ một tòa chung cư cách bệnh viện không xa. Chưa thành công trộm được, đã bị Vô Phanh tóm lấy trước khi em lấy được con xe tội nghiệp của người ta.
“Đi rồi chúng ta nói chuyện”
Vô Phanh vẫn như thế. Vì sợ thân phận chị gái bà chủ Lâm bị đồn ra bên ngoài. Liền ra sức bảo vệ, còn về mặt tình cảm. Cậu vẫn thiên vị cô em gái song sinh hơn Hương Lộc đa tình.
Dẫu biết khi sáng mình đã nặng lời nặng hạt với Vô Phanh. Nhưng sao cậu như không bị những câu nói đó làm cho giận dỗi. Rời xa em nhanh nhanh cơ chứ.
“Chuyện bà chủ Lâm uống thuốc, tôi thực sự không biết. Nghe cô nói thế, lập tức tới đây tìm. Là do tôi bất cẩn, hy vọng Cẩm Hương Lộc cô có thể bỏ qua”
Vô Phanh ngồi trước cầm vô lăng, em ngồi cạnh vểnh tai chăm chú lắng nghe. Suy ngẫm một lúc, em không những không hề tha thứ cho tội bất cẩn của Vô Phanh. Mà còn ra điều kiện với cậu.
“Sắp tới tôi sẽ có một chuyến đi công tác khá dài. Mong cậu có thể giúp”
..
Và cứ như thế, Vô Phanh lúc lại thoát ẩn thoát hiện tại sòng bạc. Lâm Bạch để ý nhưng lại thôi. Mọi thứ yên bình diễn ra trong hai năm liên tiếp. Năm đó, cả Cẩm Hương Lộc và Lâm Bạch đều chạm mốc hai hai tuổi, ngày sinh nhật mà hai người chưa từng biết. Đã có một người gửi gắn tới họ một món quà.
Cẩm Hương Lộc nghe tin Lâm Bạch đã phải gả cho Túc Tả vì muốn lấy lại miếng ngọc bội. Sòng bạc, cô đã hoàn toàn từ bỏ nó ở quá khứ.
Lập tức bỏ công việc ở thành phố khác trở về tìm gặp ngay Lâm Bạch chỉ để hỏi chuyện.
..
Căn phòng đang chìm trong sự yên tĩnh vốn có. Tai khẽ nhích lên, nhạy cảm tới độ có thể bị thu hút sự chú ý ngay lập tức. Đang chìm trong sự tâm trung, cánh cửa phòng đã bị đá cho mở toang ra. Âm thanh lớn đột ngột khiến cho cô giật mình, tay đang cầm bút cũng phải loạng choạng tạo thành những đường nghệch ngoặc.
“Thưa ngài! Vị khách này tự ý xông vào..”
Một nhân viên theo sau em vội vã giải thích cho bà chủ đang ngồi tịnh tâm trong phòng. Nhưng lời nói đó đã bị cô thẳng thừng phớt lờ, bỏ ngoài tai. Giơ tay lên, phẩy phẩy người nhân viên vô tội kia lui xuống.
Lâm Bạch ngồi trên ghế tựa, khẽ thở dài. Đưa mắt nhìn Cẩm Hương Lộc đang đứng giữa căn phòng, chờ đợi một câu trả lời thích đáng. Dù em chưa mở miệng ra hỏi gì.
Cả hai cứ một kẻ nhìn một người chờ. Bốn mắt nhìn nhau chán rồi mới mở mồm ra hỏi: “Vụ hôn lễ gì đó là sao?”
Biểu cảm có chút thả lỏng, cô tưởng em sẽ hỏi thứ khác chứ không phải là vụ kết hôn với con trai nhà họ Cẩm. Tay lại bắt đầu cầm bút lên, chuẩn bị những nét tiếp theo.
“Như chị đã biết. Cậu út nhà họ Cẩm, Cẩm Thê đã từ bỏ gia phả mà tới đây làm hầu tớ cho tôi. Mới đây ông trùm mới nhận ra được sự hiện diện của Cẩm Thê, tôi cũng phải làm gì đó để cứu cậu ta khỏi những lần tra tấn cực hình từ nhà họ Cẩm”
Đúng là có chuyện Cẩm Thê vì bị Túc Tả phớt lờ. Khiến cậu út nghĩ quẩn, đi theo Lâm Bạch hầu hạ cô.
Chưa kể còn có cả người nhà họ Phó. Tên Phó Gia Huy. Hắn là một kẻ ngoài lạnh trong nóng. Lại vì chuyện cá nhân mà cũng theo Lâm Bạch, từ bỏ ngôi vị kế thừa. (Nhà họ Phó chỉ có mỗi cậu là con trai, nên tương lai sẽ được kế vị từ bà Phó)
Hai kẻ tạo phản nắm tay nhau bỏ trốn. Chuyện này không ai là không biết. Chỉ là biết trễ hơn dự kiến, năm Cẩm Hương Lộc hai mươi tuổi. Chú hai em mới nhận ra Cẩm Thê và Phó Gia Huy đã lấy cắp một số tài liệu quan trọng và chạy trốn.
Chỉ là, phải đến tận bây giờ mới biết được tung tích của hai người họ.
“Miếng ngọc bội đó là thứ mà bà Bạch cầm trong tay đến lúc chết. Người ta cho rằng nó rất hiếm nên ai ai cũng dòm ngó tới nó. Nhưng thực chất, miếng ngọc đó là của mẹ chúng ta. Là vật đính hôn của cha mẹ ruột của chúng ta, phải chứ em gái?”
Lâm Bạch chợt khựng lại, bất ngờ với lượng thông tin mà em thu nạp trong hai năm qua là không hề vô bổ. Hai năm qua em mất tích là để tìm lại cội nguồn của mình.
Rằng cha mẹ ruột em đã từng có giao ước, và vật đính hôn chính là miếng ngọc bội đó. Xưa miếng ngọc bội được coi là vật đắt tiền, nay lại coi đó là bảo vật nhiều năm.
Lâm Bạch vì không muốn gia tài mẹ nuôi đổ sông đổ bể. Càng không muốn bảo vật của mẹ ruột thất lạc ngoài biển khơi. Vụ cá cược hai năm trước cũng là bởi cô đã tin chắc rằng mình sẽ thắng, và cả hai thứ quan trọng đó sẽ trở lại vào bàn tay cô.
Đưa hai tay chống lên bàn, duỗi chân đứng thẳng. Chiếc bụng phình to kia dần lộ diện. Cẩm Hương Lộc ngạc nhiên với cái thai trong bụng cô, chưa kịp hỏi đã có câu trả lời.
“Là con của em và Túc Tả. Lời đồn chị nghe được là do em bảo người truyền ra. Em thực sự rất yêu Túc Tả. Nhưng cậu ấy lại coi em như ‘chị gái Cẩm Hương Lộc’. Khi đã nhận ra em là em gái song sinh, liền đưa tiền bảo đi phá cái thai. Cơ mà em không thể..”
Cẩm Hương Lộc nghe tới đây, vội chạy lại an ủi cô em gái. Tức giận không phải cách hay. Em yêu cầu cô đưa điện thoại, gọi Túc Tả ngay và luôn. Lâm Bạch tới hai từ ‘Túc Tả’, biểu cảm sợ hãi hiện rõ rành rành. Và rồi cuối cùng cũng không ngăn được Cẩm Hương Lộc.
“Cô còn gọi tới cho tôi-”- Túc Tả càu nhàu, bận bịu đến bỏ bữa. Giờ còn phải lo cho Lâm Bạch.
“Cẩm Hương Lộc đây. Túc Tả, chị có một yêu cầu. Chiều nay phải có một chiếc xe tới hộ tống em gái chị về dinh thự chăm cháu. Đây là đứa cháu đầu tiên của chị, chị không quan tâm hai đứa đang trẻ phải lo chuyện tương lai hay gì. Nhưng đứa trẻ ở đây không mang tội”
Nói xong liền cúp máy. Quay sang nhìn Lâm Bạch, thấy cô đang ngồi bẹt dưới nền sàn lạnh ngắt. Liền tiến tới nhắc nhở.
“Chuyện chú hai chị sẽ nhắn lại với chú ấy sau. Sòng bạc sẽ không mất khi em hạ sinh đứa cháu ruột của chị. Miếng ngọc bội chị sẽ giữ gìn cẩn thận, em không cần phải lo. Tạm thời về đó em cứ lấy cái tên ‘Cẩm Hương Lộc’. Đảm bảo ai nghe cũng chả dám đụng tới em dù chỉ là một cộng tóc. Giờ chị đi, em nhớ phải ngoan nhé”
..
Nhớ năm đó cô chị gái hay để tóc dài, thích thả tóc. Đã chạy trên hành lang, tới phòng bệnh của em gái. Không quên mang theo một cành hoa nhỏ, thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào. Mỉm cười, hẹn nhau sau này sẽ tới vườn hoa này chơi đùa.
“Biết em gái thích hoa nên chị mới hái vào cho đó nhé”
..
Hình ảnh mà chỉ có mỗi Lâm Bạch là khắc ghi trong kí ức tươi đẹp.
Và. Một người anh đã mất tích bao lâu nay cũng đột ngột xuất hiện. Sau khi Cẩm Hương Lộc rời đi.