Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 145: Mùi hương quen thuộc



Năm năm sau, bệnh viện Quân y.

Sắp đến thời điểm tan làm, trong bệnh viện người đến người đi, các bác sĩ, y tá cũng bận rộn đi tới đi lui giống như mọi ngày, Thang Lục Viên ngồi ở trong phòng khám hoàn thành việc khám cho bệnh nhân cuối cùng, sau đó cậu dựa vào ghế mệt mỏi khẽ cau mày.

Bác sĩ Tôn ở phòng bên cạnh gõ cửa đi vào, thấy vẻ mặt mệt mỏi của cậu, khẽ cười hỏi: "Hôm qua lại ở lại phòng nghiên cứu đến tối muộn đúng không?"

Học viện Y khoa ở Tinh tế có hệ thống học sáu năm, bốn năm học kiến thức y học ở trường và hai năm thực tập ở trong bệnh viện, bởi vì Thang Lục Viên có thành tích xuất sắc nhất, vào năm hai Thang Lục Viên đã được tiến vào trung tâm nghiên cứu của các thầy, tập trung vào nghiên cứu gen tin tức tố của Omega, cậu chuyên tâm vào việc nghiên cứu, cho dù bắt đầu vào kỳ thực tập thì cũng không chậm trễ tiến độ nghiên cứu, thường xuyên đến sở nghiên cứu sau giờ làm, một khi ở lại là sẽ ở đến nửa đêm.

Gần đây đang là mùa dịch cúm tăng cao, phòng khám phải tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân, cậu phải chú ý tới cả hai bên không tránh khỏi có chút mệt mỏi.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ Tôn, cười nhẹ nói: "Không sao ạ."

Tôn Dư Minh là đàn anh ở trong trường của cậu, lớn hơn cậu năm tuổi, vốn khi cậu vào trường thì Tôn Dư Minh đã gần tốt nghiệp rồi, lẽ ra bọn họ cũng không có cơ hội quen biết, nhưng bởi vì cùng là học trò của một thầy, sau khi cậu vào bệnh viện này thì thầy đã đánh tiếng với Tôn Dư Minh, bảo Tôn Dư Minh phải chú ý tới cậu, cho nên Tôn Dư Minh vẫn luôn đặc biệt chăm sóc cậu.

"Hôm nay mấy cô gái nhỏ ở khoa bảo anh bao các cô ấy trà sữa, anh nhớ em không uống trà sữa nên đã mua cho em một cốc cà phê." Tôn Dư Minh đặt một cốc cà phê xuống bàn làm việc của Thang Lục Viên, mỉm cười dịu dàng.

"Cảm ơn anh..." Thang Lục Viên nhìn thấy cà phê thì có chút ngẩn người, ngẩng đầu nói với Tôn Dư Minh: "Đúng rồi đàn anh, em vẫn chưa kịp chúc mừng anh."

Ngày hôm qua Tôn Dư Minh vừa được thăng lên làm bác sĩ chính của khoa, có thể được coi là một bác sĩ trẻ đầy triển vọng trong bệnh viện.

Tôn Dư Minh vỗ vai cậu, mỉm cười nói: "Anh còn không biết tính em sao? Em với thầy Vương giống nhau, một khi bắt đầu nghiên cứu là quên hết mọi thứ."

Thầy Vương là thầy của Thang Lục Viên và Tôn Dư Minh, là một nhà khoa học xuất sắc của ngành Y, tuy Thang Lục Viên và Tôn Dư Minh có hướng nghiên cứu khác nhau nhưng họ đều là học trò mà ông tâm đắc.

Thang Lục Viên đứng lên, chân thành nói: "Chúc mừng đàn anh."

Cậu đưa tay ra muốn bắt tay với Tôn Dư Minh, nhưng Tôn Dư Minh lại trực tiếp ôm cậu, "Cảm ơn em."

Thang Lục Viên khẽ nhíu mày, Tôn Dư Minh là một Beta, mặc dù ôm cậu như vậy thì cậu cũng không bị tin tức tố làm cho khó chịu, nhưng nó vẫn khiến cậu cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cũng may Tôn Dư Minh đã nhanh chóng buông cậu ra trước khi cậu cảm thấy phản cảm.

Thang Lục Viên ra vẻ như lơ đãng lùi về phía sau một bước, cúi đầu chỉnh trang lại chiếc áo khoác trắng đang mặc.

Tôn Dư Minh quan sát thấy động tác của cậu, dịu dàng nói: "Lục Viên, tối nay em có rảnh không? Anh muốn ăn mừng cùng với em."

Ăn mừng, đương nhiên phải ăn mừng bên những người quan trọng rồi.

Thang Lục Viên cầm cốc cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, Tôn Dư Minh đã hẹn cậu mấy lần, cậu cũng phần nào hiểu được ý của Tôn Dư Minh, những năm gần đây không ít người theo đuổi cậu, đều bị cậu từ chối trực tiếp, nhưng dù sao Tôn Dư Minh cũng là đàn anh của cậu, nhất thời cậu không biết nên trả lời như thế nào.

Tôn Dư Minh nhìn thấy cậu không nói gì, tự cười một mình, hắn tìm cớ một cách đầy tự nhiên: "Thầy Vương lo rằng em sẽ thấy mệt mỏi, muốn anh đưa em đi ra ngoài chơi nhiều chút, đừng lúc nào cũng bận rộn với công việc."

Lý do này của hắn tiến lên thì có thể nói là theo đuổi, muốn lùi thì có thể nói là chịu sự nhờ vả của thầy Vương, dù cho Thang Lục Viên có từ chối hay không thì hai người cũng không quá xấu hổ.

Cà phê trượt xuống cổ họng, có vị đắng, nhưng nhiều năm qua Thang Lục Viên cũng đã quen, cậu cúi đầu nhấp hai ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn Tôn Dư Minh.

Nhiều năm qua, thầy Vương vẫn luôn muốn tìm cho cậu một người để bầu bạn, để cậu không chỉ nghĩ đến việc nghiên cứu suốt ngày, hơn nữa ông cũng cố ý muốn mai mối cho cậu và Tôn Dư Minh, nhưng đáng tiếc... Với Tôn Dư Minh, cậu chỉ có sự tôn trọng như là một đàn anh.

Thang Lục Viên buông cà phê xuống, thấp giọng áy náy nói: "Đàn anh, rất xin lỗi, nghiên cứu của em đang ở thời điểm mấu chốt, tối nay em muốn đến viện nghiên cứu, cho nên không thể đi ăn tối với đàn anh."

"... Không sao cả." Tôn Dư Minh gật đầu, trên mặt không có cảm xúc xấu hổ khi bị từ chối, ngược lại còn cực kỳ bao dung nở nụ cười, giống như một người đàn anh quan tâm tới đàn em, nói: "Em đó, đừng ép bản thân quá, nghiên cứu cũng cần phải từ từ, cẩn thận đừng khiến cho cơ thể mình kiệt sức."

Hắn lớn hơn Thang Lục Viên năm tuổi, luôn dành cho Thang Lục Viên sự dịu dàng vừa phải, cũng biết tiến biết lùi đúng lúc, không khiến Thang Lục Viên cảm thấy bị áp lực, nhưng cũng sẽ không che dấu ý định theo đuổi Thang Lục Viên của mình.

"Đàn anh yên tâm, bản thân em em hiểu rõ, sẽ không có việc gì xảy ra đâu." Thang Lục Viên cong môi.

"Vậy là tốt rồi." Tôn Dư Minh vỗ vai cậu, tươi cười thân thiết, "Vậy anh đi trước, còn phải đi đưa trà sữa cho những người khác, các cô gái nhỏ kia còn đang chờ được uống trà sữa đây."

Thang Lục Viên cũng cười theo, tự mình tiễn Tôn Dư Minh ra khỏi văn phòng, Tôn Dư Minh đi về phía bên phải về phía văn phòng của mình, còn cậu đi về bên trái, thuận tiện cầm tài liệu đưa đến bàn lễ tân(*).



Trong thời gian này, người trong bệnh viện đã vắng dần, hành lang có chút lạnh lẽo, Thang Lục Viên nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt đất, yên lặng đi từng bước về phía trước.

Thời điểm cậu đến bàn lễ tân, mấy y tá đang vây quanh máy tính nói chuyện rôm rả, các cô đều là những y tá mới đến thực tập, là người trẻ tuổi tràn đầy sức sống, bởi vì gần đây có các cô mà bệnh viện trở nên khá náo nhiệt

Thang Lục Viên tuy rằng lạnh lùng, nhưng tính tình rất tốt, dù sao hiện tại cậu không bận rộn, cho nên cũng không cắt ngang các cô, mà tựa vào một bên, có chút mệt mỏi vén tóc, khi cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình liếc qua màn hình máy tính.

Cậu còn tưởng rằng các cô đang nhìn ngôi sao nào, nhưng không nghĩ đến lại bất ngờ nhìn thấy một người mà cậu không thể ngờ tới trên màn hình máy tính.

Ánh mắt cậu chuyển động, cậu ngây ra một lúc, sau đó cụp mắt xuống, không nhìn vào màn hình máy tính, cậu tiếp tục cúi đầu nhìn chằm chằm vào hồ sơ bệnh án trong tay, đáng tiếc, tiếng nói chuyện của mấy y tá không ngừng vang lên tiến vào lỗ tai cậu, khiến cậu không tài nào tập trung được.

"Chủ nhân hiện tại của Hạ gia cũng quá đẹp trai đi, còn đẹp trai hơn cả mấy ngôi sao."

"Chẳng những đẹp trai mà còn trẻ trung, không nghĩ tới anh ấy còn trẻ mà lại lợi hại như vậy, giống như nam chính trong phim vậy."

"Nếu anh ấy là một ngôi sao thì tốt rồi, như vậy thì có thể nhìn thấy nhiều ảnh của anh ấy hơn, bây giờ mỗi lần chỉ có một hoặc hai ảnh của anh ấy được tung ra, hơn nữa còn bị xóa rất nhanh, cẩu nhan sắc đây còn muốn nhiều mà!"

"Dù sao anh ấy là người Hạ gia, cũng không dễ chụp ảnh như vậy, hơn nữa trừ ảnh chụp trong tin tức thì các ảnh khác cũng không được phép lan truyền trên mạng."

"Yên tâm đi, tôi đã lưu lại ảnh, sau này nếu muốn xem ảnh, có thể tới chỗ tôi."

Một số y tá ngay lập tức phá lên cười, đẩy nhau nói cười ầm ĩ.

Thang Lục Viên khẽ cau mày, cậu mím môi, không tự chủ được một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn vào màn hình máy tính.

Hạ Thừa Lãng ở trong màn hình đã mất đi dáng vẻ trẻ con, hồn nhiên thời học sinh, hắn mặc vest chỉnh tề, gương mặt phong trần, so với năm đó, hắn đã trở nên chín chắn và thận trọng hơn, các đường nét trên gương mặt cũng trở nên sắc sảo hơn.

Nếu năm đó Hạ Thừa Lãng bắt đầu khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc vì thành tích của mình, thì những hành động của Hạ Thừa Lãng trong vài năm sau đó càng khiến mọi người phải ngước lên nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Trong thời gian du học, hắn vừa hoàn thành việc học vừa củng cố thế lực của Hạ gia, sau khi ông nội Hạ qua đời, Hạ gia không những không sụp đổ mà ngày càng vững mạnh hơn dưới sự chống đỡ của hắn.

Chỉ với vài năm, Hạ Thừa Lãng đã sớm không còn một tên phá gia chi tử mà mỗi khi nhắc đến thì ai cũng khinh thường, mà là người thừa kế được mọi người khen ngợi của Hạ gia, uy danh truyền xa.

Hắn là người cứng rắn trên chính trường, có tầm nhìn đầu tư độc đáo, trong vài năm Hạ gia đã nhanh chóng nổi lên, một lần nữa trở thành chỗ dựa mạnh mẽ nhất của Hạ hoàng hậu.

Chỉ qua một đêm, mọi người chợt hiểu ra, bao năm qua Hạ gia chỉ đang giấu tài, người thừa kế của Hạ gia, về thủ đoạn lẫn mưu lược thì không có người nào có thể sánh bằng, thậm chí còn mạnh hơn cả người đứng đầu gia tộc trước đó. Mà quan trọng nhất, hắn và Nhị hoàng tử một lòng một dạ, sự tín nhiệm giữa bọn họ là không thể phá vỡ, hai người cùng nhau hợp lực, giống như một con dao sắc bén được rút ra khỏi vỏ, trong chốc lát đã mang đến ánh sáng rực rỡ.

Đáng tiếc, vào lúc mọi người ý thức được điều này, Hạ gia đã một lần nữa trở nên lớn mạnh, Bệ hạ muốn tiếp tục chèn ép thì đã quá muộn.

Bệ hạ vừa tức vừa giận, nhưng cũng không làm được gì Hạ Thừa Lãng, Hạ Thừa Lãng sớm đã không còn là đứa trẻ mà hắn có thể tùy ý thao túng.

Lúc này bệ hạ mới bàng hoàng nhớ lại, năm đó chính mình là người được Hạ gia nâng đỡ để thượng vị, thế lực của Hạ gia cũng rắc rối phức tạp, những năm gần đây hắn vốn tưởng rằng mình đã trấn áp được Hạ gia, lại không biết bản thân không có lay động được chút gốc rễ nào của Hạ gia, hiện tại hắn muốn hối hận cũng chẳng còn kịp rồi.

Ánh mắt Thang Lục Viên nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của hắn, sau đó thu lại mắt, cầm hồ sơ bệnh án trên tay gõ lên bàn.

Các y tá nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, thấy là cậu đến thì hốt hoảng tắt máy, nhìn cậu cười.

Thang Lục Viên đẹp trai, dáng người mảnh khảnh trong chiếc áo khoác trắng, giống như một cây bạch dương non, tính cậu hiền lành, tính tình cũng không nóng nảy mà lại hòa nhã nên các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều rất thích cậu.

"Bác sĩ Thang, có chuyện gì vậy ạ?" Một y tá cười hì hì đi tới, lè lưỡi nói: "Chuyện chúng em lười biếng, bác sĩ đừng nói cho chủ nhiệm nha."

Thang Lục Viên đưa hồ sơ bệnh án cho cô rồi nhàn nhạt nói: "Lần sau không được làm như vậy nữa."

Tất cả mọi người đều quen với thái độ lạnh nhạt của cậu, biết rằng cậu tuy lạnh lùng và không bao giờ nói nhiều, nhưng cậu là một người rất tốt, cậu cũng sẽ không bao giờ làm những việc như mách lẻo.

Y tá mỉm cười, cầm lấy hồ sơ bệnh án, đồng ý ngay tắp lự: "Được ạ, bác sĩ Thang."

Y tá trưởng đúng lúc quay trở lại, nhìn thấy Thang Lục Viên thì chào hỏi một câu, Thang Lục Viên mỉm cười, khẽ gật đầu rồi quay người bước trở về.

Y tá trưởng đã ở cùng với cậu từ khi cậu tiến vào bệnh viện với tư cách là bác sĩ thực tập nên biết rõ cậu đã vất vả như thế nào, bây giờ đứng tại chỗ nhìn thấy vòng eo quá gầy của cậu, không khỏi kêu lên: "Bác sĩ Thang, đừng làm việc quá sức."

Thang Lục Viên dừng bước, hơi nghiêng đầu, gật đầu cảm ơn.

Lúc cậu đi đến đại sảnh bệnh viện, từ phía xa truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, cậu không cần nhìn cũng biết, hẳn là có bệnh nhân cấp cứu, loại tình huống này thường xuyên xảy ra ở bệnh viện.

Cậu vội vàng lùi lại một bước để nhường đường cho nhân viên y tế phía sau đi qua, lại bất ngờ đụng vào lồng ngực của người đằng sau, người đó đưa tay ra đỡ eo Thang Lục Viên.

Thang Lục Viên đột nhiên dừng lại, con ngươi khẽ run rẩy, cậu không quay đầu lại, nhưng cậu lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, là mùi hương ngập tràn mùi nắng trên chiếc áo đồng phục bóng rổ năm đó.