Nhắm Mắt Lại Phía Sau Em Là Anh

Chương 3: Ám ảnh tâm lý



Cẩn Y về lại biệt thự nhà họ Dương đã là sáu giờ chiều, cô và Dương Phong đã đăng ký kết hôn, dù chưa đọc lời thề tại lễ đường, chưa trao nhẫn cưới nhưng ai cũng biết cô bây giờ là thiếu phu nhân của Dương gia.

Dương Phong mang ô ra đón cô, sai người chuẩn bị nước ấm để cô tắm, anh vẫn như vậy không thay đổi, vẫn toả ra nguồn năng lượng ấm áp để đối đãi với mọi người, còn riêng với cô chỉ có hơn chứ không hề thiếu.

Dương Phong vào phòng tắm thử độ ấm vừa phải của nước, tự tay rải hoa hồng vào bồn tắm rồi ra bên ngoài nhẹ giọng gọi cô.

- Cẩn Y, em vào tắm đi, gần đây em lao lực quá rồi, đừng ép bản thân mình nữa, anh sẽ đau lòng lắm.

Hắn vuốt nhẹ mái tóc dài chấm lưng của Cẩn Y, phủ đôi mắt ấm áp nhìn cô không rời mắt, cô như một tiểu thiên sứ không vướng bụi trần, kể cả khi gương mặt u buồn cũng không che được sự tỏa sáng của dung nhan ấy.

Cẩn Y nghe lời chậm rãi tiến vào phòng tắm, cô thả mình vào bồn tắm đầy cánh hoa hồng, rõ ràng nước đang ấm nhưng sao cô vẫn thấy lạnh, sự lạnh lẽo toát ra từ trong tâm thức khiến cô như phát điên lên.

Vô vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu cô lúc này, tại sao mẹ cô lại nắm chiếc trâm cài áo đó trong tay? Có khi nào Ngô Hiểu nói dối hay không? Liệu Dương Phong có liên quan gì đến cái chết của ba mẹ cô không?

Dương Phong là giám đốc công ty tài chính CFCC, tiền tài anh không thiếu, trong khi đó ba mẹ cô chỉ kinh doanh mặt hàng rượu, hai ngành kinh doanh không liên quan gì đến nhau, trước đây cũng không có mâu thuẫn gì, sáng hôm đó mẹ còn đưa cô ra xe để kịp giờ trang điểm. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy.

Cẩn Y rơi vào trầm tư, cô quên mất cả thời gian đến khi nghe tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài.

- Cẩn Y, Cẩn Y, em không sao chứ?

Cẩn Y hoàn hồn ngửa cổ ra sau, cô không muốn trả lời, cứ ở mãi trong này cũng tốt, cô không muốn đối mặt với thế giới hư hư ảo ảo ngoài kia, không biết đâu mới là sự thật.

Dương Phong gọi mãi không thấy ai trả lời, hắn sốt ruột tìm chìa khóa dự phòng mở cửa, ngay khi cánh cửa vừa được mở thì Cẩn Y cũng từ từ bước ra, hắn giật mình, một giây sau ôm chầm lấy cô sợ hãi.

- Anh cứ sợ em xảy ra chuyện gì, Cẩn Y, hứa với anh, dù có chuyện gì đi nữa cũng không được nghĩ bậy có được không? Hứa với anh đi.

Cẩn Y nghe thanh âm của người đàn ông bên cạnh mình run lên, cô muốn ôm anh an ủi nhưng hai tay buông thõng rất lâu cũng không nhấc lên được. Cẩn Y nhắm mắt lặng lẽ thở dài.

- Em không sao nhưng em muốn yên tĩnh một mình.

Cô dọn về nhà họ Dương sau ngày cưới nhưng đến giờ vẫn chưa hề động phòng, mọi chuyện dồn dập khiến cô không thể nào nghĩ đến chuyện riêng tư, hơn nữa Dương Phong lại đang là cái tên mà cô rất băn khoăn ngay lúc này.

Dương Phong từ từ thả lỏng cánh tay nhìn cô trìu mến, hắn hôn nhẹ lên tóc cô nói thật khẽ.

- Anh chiều theo ý của em nhưng có chuyện gì phải nói cho anh nghe có được không? Chúng ta là vợ chồng đừng giữ trong lòng sẽ khiến em khó chịu.

Cẩn Y gật đầu, không muốn nói thêm gì nữa, Dương Phong lưu luyến đôi chút rồi rời đi, căn phòng tân hôn rộng lớn chỉ còn một mình Cẩn Y, xung quanh từ ga giường đến những chiếc bàn nhỏ toàn là chữ hỷ, màu đỏ của may mắn và cũng là của sự chết chóc.

Cô ngã lên giường nhìn trần nhà qua ánh đèn mờ nhạt, cô phải bắt đầu từ đâu đây?



Sáng hôm sau Dương Phong đứng trước cửa phòng gõ cửa rất lâu vẫn không có động tĩnh gì, như thường lệ hắn lại lấy chìa khoá dự phòng mở cửa vào phòng. Trong phòng không có ai, phòng tắm cũng không có, hắn hốt hoảng chạy ra ban công thì nhìn thấy cô gái mỏng manh như sương mai ngồi vắt vẻo trên lan can như sắp tuột xuống.

- Cẩn Y, em định làm gì vậy? Em đã hứa với anh là không nghĩ quẩn rồi kia mà.

Cẩn Y không trả lời, dường như tâm hồn của cô và thế giới này đã hoàn toàn tách biệt với nhau vậy. Dương Phong chậm rãi tiến tới nhanh tay bế thốc cô lên rồi ngồi thụp xuống ban công, trái tim đập nhanh dữ dội, hắn sợ cô thật sự sẽ rơi xuống dưới.

Cẩn Y lòng không gợn sóng, chuyện vừa rồi không hề đọng lại trong tâm thức của cô. Dương Phong bế cô vào trong nhà hỏi gì cô cũng không trả lời hắn đành gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ Lâm thăm khám một hồi đưa ra kết luận.

- Thiếu phu nhân chịu cú sốc quá lớn nên ảnh hưởng mạnh đến tinh thần, cô ấy cần tịnh dưỡng và cần thời gian để chấp nhận mọi chuyện, bây giờ sự thúc ép chỉ khiến tình trạng nặng hơn, vậy nên người nhà phải tạo cho cô ấy tâm lý thoải mái nhất.

Bác sĩ Lâm kê cho Cẩn Y một đơn thuốc rồi rời đi, cô không nói gì chỉ ôm chặt chăn nhìn lên trần nhà.

Dương Phong nhìn gương mặt thanh tú kia đau buồn mà lòng cũng sầu não theo, hắn vuốt tóc cô yên lặng không nói gì. Cẩn Y rủ mắt nhìn hắn khẽ lên tiếng.

- Anh giúp em điều tra cái chết của ba mẹ được không?

Ngoài Dương Phong ra cô không biết phải nhờ ai cả, cô có tiền nhưng không có thế lực, những người ngoài kia có giúp cô không?

Dương Phong bất chợt dừng tay rồi âu yếm nhìn vào mắt cô trấn an.

- Cẩn Y, anh biết em đau lòng nhưng con người ai cũng có số, cái chết của ba mẹ đã kết luận là do sự cố chập điện, anh rất tiếc nhưng điều đó không thể thay đổi được.

Cẩn Y quay mặt đi nhắm mắt lại, biệt thự nhà họ Vương rộng lớn như vậy làm sao không chạy kịp được, hơn nữa ba mẹ cô còn đang chuẩn bị tới nhà thờ dự hôn lễ của cô thì làm sao bị chết cháy trong phòng ngủ vì chập điện được chứ? Còn những người giúp việc nữa, chuyện khó tin như vậy mà được kết luận là do tai nạn. Rốt cuộc cảnh sát có điều tra hay không vậy?

Cẩn Y thấy nóng ran hai mắt, cô không muốn nói nhiều liền tìm cách đuổi khéo Dương Phong.

- Em muốn nghỉ ngơi, anh ra ngoài đi.

Dương Phong thở dài bất đắc dĩ đứng lên, lúc đi tới cửa còn nhìn cô một cái, hắn chuẩn bị tới công ty, còn đặc biệt dặn dò người giúp việc phải coi chừng tới thiếu phu nhân không để xảy ra sơ sót gì.

Cẩn Y nghe tiếng động cơ ở dưới sân mới mò mẫm chiếc điện thoại bị quăng một xó gọi cho Lư quản gia. Đầu dây kia nhanh chóng bắt máy.

- Chú tới chở cháu tới một nơi có được không?

Cẩn Y thay một bộ váy đen dài qua gối, thân hình cô gầy nên loại trang phục nào cũng hợp nhưng bây giờ toàn thân cô toát lên sự u buồn nên lại thấy mỏng manh như khói sương.

Lư quản gia tới đón Cẩn Y rồi đưa cô tới đồn cảnh sát theo ý của cô.

Cẩn Y đi một mình vào đồn cảnh sát, cô hạ cặp kính đen để lộ đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều, đồng chí cảnh sát rót cho cô một ly nước lịch sự hỏi.

- Không biết, cô tới đây có việc gì?

Cẩn Y nuốt một ngụm khí, đè sự run rẩy trong lòng xuống nói tròn vành rõ chữ.

- Tôi muốn báo án.